Ngoại truyện 3 – Thành phố chóp núi
Chương 335
Vốn tính đa nghi trời sinh, Ngô Du dám khẳng định gã lính gác tuyệt đối đang che giấu chuyện gì chưa nói.
“Nó tới rồi! Chạy mau! Chạy mau–”
Đám người nhếch nhác liều mạng chạy như điên về phía trước. Ở đằng sau họ, một con chó hoang biến dị cao bốn mét đang lấy tốc độ đáng sợ đuổi theo. Nó há miệng máu, hàm răng sắc bén bên trong khiến người ta khiếp sợ.
Một người đàn ông trẻ bị vấp chân bởi đám cỏ dại mọc tràn dưới đất, sập một tiếng té ngã. Bé gái chừng năm, sáu tuổi mà gã ôm trong lòng cũng ngã lăn theo, ngồi dưới đất khóc òa.
Người đàn ông hét lớn: “Chạy mau, con ơi chạy mau!”
“Ba ơi–”
Con chó hoang đằng sau trong nháy mắt đã đuổi tới trước mặt họ, một chân giẫm xuống ngực người đàn ông, miệng thì há ra hung dữ cắn xuống.
Đứa bé gái hai mắt mở trừng, ngay trước khi hàm răng kia sẽ cắm vào cổ ba nó, mõm chó đột nhiên bị đóng băng, băng giá tỏa khí lạnh lan từ miệng lên đến hết đầu chó. Con chó ngả nghiêng ngã xuống đất, dùng bốn chân ôm lấy đầu mình bị đóng băng, rên lên gừ gừ.
Nhóm người kinh hãi trước cảnh tượng này, lần lượt dừng lại.
Một người đàn ông cao lớn ung dung bước ra từ trong cửa hàng bên đường. Đó là một người đàn ông trẻ chừng hơn hai mươi tuổi, có vầng trán no đủ và sống mũi cao thẳng, đường nét gương mặt góc cạnh quyến rũ như chạm khắc, mắt sắc như ưng, quần áo sạch sẽ gọn gàng, nét mặt điềm tĩnh, trông không vật vã thảm hại chút nào, bước đi ung dung như đi tản bộ. Hắn làm như không thấy cảnh tượng kinh hãi trước mắt.
Người đàn ông đi đến bên cạnh bé gái, nhấc cánh tay nó lên, nhìn vết thương khi bị ngã sượt đất lúc nãy. Đứa bé mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn hắn, một cử động nhỏ cũng không dám.
Hắn lấy từ trong ba lô ra một lọ cồn y tế, dùng vải thấm một chút rồi lau vào vết thương, đứa bé đau đến cau mày, bản năng muốn rụt tay về. Có vẻ người đàn ông không hề bận tâm gì đến dáng vẻ chịu đau của đứa bé, chỉ nắm chặt tay nó, thuần thục tiêu độc khử trùng. Làm xong, hắn lấy cồn về, lạnh nhạt nói: “Có sống được hay không thì xem số mệnh đi.”
Ba của đứa bé vẫn chưa hết sợ hãi, bò đến đây, ôm chặt con gái mình: “Cám… Cám ơn cậu… con… con chó kia, là cậu…”
Người đàn ông đứng dậy, không đáp lại gã.
Lúc này, con chó khổng lồ kia do ngạt thở mà không thể cử động. Người đàn ông đeo vào tay một đôi găng tay y tế, rút dao ra, đi quanh con chó nửa vòng, như thể đang nghĩ gì đó. Sau đó, hắn ngắm nghía phần thịt trước ngực nó, đâm dao vào, dùng sức xẻ ra.
Đám người ngơ ngác nhìn người đàn ông trẻ tuổi xẻ thịt chó mà mặt không đổi sắc, hơn nữa cũng không biết có phải do hắn chú tâm xẻ thịt hay không mà con chó bị cắt ra một miếng thịt lớn nhưng không hề văng máu tung tóe, chỉ hơi làm bẩn găng tay của hắn mà thôi. Xẻ thịt xong, người đàn ông bỏ miếng thịt vào cái gì đó giống như hộp giữ nhiệt, nhét vào trong ba lô rồi xoay người đi về phía trước.
Ba của đứa trẻ đuổi theo: “Người anh em, xin cám ơn, cám ơn cậu đã cứu chúng tôi.”
“Ừm.” Hắn đi tiếp, không quay đầu lại.
“Cậu tên gì, cậu đã cứu ba con tôi, ít nhất hãy cho chúng tôi nhớ tên cậu.”
Người đàn ông dừng chân: “Trùng Khánh đi hướng nào?”
“Hả?”
“Trùng Khánh.”
“Hướng… hướng kia.”
Người đàn ông gật đầu: “Ngô Du.” Nói xong xoay người bước đi.
Ba ngày đi đường, rốt cuộc Ngô Du đã tới Trùng Khánh.
Hắn vốn không định đến Trùng Khánh. Sau khi tận thế xảy ra, hắn trơ mắt nhìn mẹ mình chết vì một vết thương nhỏ. Mỉa mai ở chỗ, hắn chính là bác sĩ ngoại khoa. Càng mỉa mai hơn ở chỗ, không bao lâu sau khi mẹ mất, hắn có được khả năng biến dị giúp hắn có thể đi săn, cũng có thể bảo vệ bản thân và người nhà. Sau khi trải qua một quãng thời gian vô cùng tăm tối, hắn mới thức tỉnh từ tự trách và đau khổ, quyết định đến Bắc Kinh với những người khác để mưu cầu môi trường dễ sinh tồn hơn. Không ngờ, một đoàn hơn sáu mươi người, chưa đi được trăm cây số mà chỉ còn lại mình hắn.
Không có người dẫn đường, không có phương tiện giao thông, Ngô Du chỉ có thể dựa vào hai chân để lần mò đi tiếp tại nơi hoang dã nguy hiểm bốn bề. Sau đó hắn bị lạc đường, lệch khỏi quỹ đạo vốn có, trên đường đi lại nghe người ta nói Trùng Khánh bốn phía là núi, ít chịu ảnh hưởng từ năng lượng dư chấn, mức độ an toàn ở đó cao hơn cả Bắc Kinh. Suy xét đến khoảng cách đến Trùng Khánh và đến Bắc Kinh, hắn quyết định chọn Trùng Khánh.
Trên đường đi, năng lực của hắn tăng cường mỗi ngày, gần như không gặp địch thủ, cũng chưa từng lo đến chuyện thiếu ăn thiếu uống. Nếu Trùng Khánh thật sự an toàn như người ta nói, hắn dự định sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở đây.
Hơn nữa… hắn nhớ nhà người kia ở Trùng Khánh. Trước kia từng cùng nhau trải qua một kỳ nghỉ hè, hắn có ấn tượng sâu sắc với người kia, cũng không biết người đó có còn sống hay không.
Đến gần thành phố, hắn lập tức cảm thấy nơi này thật lạ. Trong thời gian gần nửa năm qua, hắn đã đi qua hơn hai mươi thành phố lớn nhỏ, không đâu không đổ nát xập xệ, dưới đất toàn là xác người, xác thú, cảnh tượng tựa như địa ngục. Nhưng hắn vừa bước vào Trùng Khánh là đã có thể xác định đây là một thành phố vẫn còn trật tự. Dù cho dưới đất cũng là cỏ dại mọc tràn nhưng lối vào đường cao tốc vẫn có người tuần tra, còn có chó săn khổng lồ gác cửa, tra hỏi và cảnh cáo từng người tiến vào thành phố, có ưu đãi đặc biệt với dị nhân, còn với người thường tuy không ngăn cản vào thành nhưng sẽ đặc biệt cảnh cáo phải tuân thủ quy tắc, không thì sẽ bị trục xuất vĩnh viễn.
Ngô Du vừa vào cửa đã bị lính gác ngăn cản: “Tiên sinh là dị nhân phải không?”
Quần áo của hắn sạch sẽ như mới, không hề có dáng vẻ nạn dân, cho dù không thể cảm giác được năng lượng thì nhìn bề ngoài của hắn cũng có thể đoán được, Ngô Du gật đầu.
Lính gác đưa cho hắn một tấm thẻ thông hành: “Cầm cái này vào thành phố, tìm ai hỏi cũng được, họ sẽ nói cho ngài biết ở đâu cung cấp nơi ăn chốn ở cho dị nhân.”
Ngô Du nhận thẻ, lập tức đi vào bên trong.
“Tiên sinh.” Người kia lại đuổi theo, cười nói: “Không biết vì sao mà tôi cảm thấy ngài lợi hại hơn rất nhiều dị nhân khác, có thể hỏi ngài có khả năng gì không?”
Ngô Du nói: “Băng.”
“Hả? Gì cơ?”
“Tôi có thể điều khiển băng.”
Lính