Hai người bốn mắt giao hòa, một ngạo mạn, một thâm trầm, dường như không khí tóe lửa trong vô hình.
Sau khi đến nhà tắm, Ngô Du cầm một miếng thịt nhỏ đóng đá đưa cho ông chủ.
Ông chủ kinh ngạc chớp mắt: “Ngài đi đâu mà có đá thế này.”
Ngô Du quét mắt liếc nhìn ông ta một thoáng, không nói chuyện.
Ông chủ nhanh chóng nhận lấy thịt: “Tôi dẫn ngài đến phòng VIP.”
Nói là phòng VIP, thật ra chính là một mình được ngăn ra riêng, từ ngoài cửa sổ thò vào một cái vòi nước. Trong hoàn cảnh này cũng không có gì để chọn, ít ra tốt hơn tắm sông mạo hiểm bị cá khổng lồ ăn thịt. Ngô Du cởi quần áo, bắt đầu tắm rửa.
Trong lúc hắn tắm, mặt trời đã khuất núi, ông chủ đốt cho hắn một cây nến nhỏ để hắn cẩn thận không bị trượt chân, cục nến kia rõ ràng đã bị cắt nhỏ, có thể đốt nhiều nhất mười phút, rõ ràng là không muốn hắn tắm lâu.
Ngô Du vội vàng tắm rửa, đang định mặc quần áo thì đột nhiên cảm thấy có vài năng lượng đang chậm rãi tới gần. Tính cách Ngô Du luôn luôn cẩn thận, lập tức nghi ngờ chuyện này không phải ngẫu nhiên, đang định rời đi thì từ vòi nước đột nhiên xộc ra những nhánh cây màu xanh lục, lao về phía cổ hắn.
Ngô Du nắm chặt vòi nước, vòi nước plastic lập tức bị đông lạnh thành chiếc gậy cứng rắn, Ngô Du dùng sức nắm chặt, vòi nước dài mấy mét choang một tiếng bể thành bột phấn, từ bên ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng kêu rên. Giây tiếp theo, cửa sổ bị một kích đập vỡ, những mảnh thủy tinh bay cả về phía Ngô Du. Ngô Du không chớp mắt, dựng lên trước mặt một bức tường băng chặn mảnh vỡ lại. Hắn nhấc quần áo và ba lô, trần trụi chạy ra khỏi phòng tắm.
Bên ngoài phòng tắm là nhà tắm lớn rộng rãi, lúc này đã không một bóng người, trên trần nhà tắm chỉ có một chiếc bóng đèn tỏa ra ánh sáng mỏng manh, một bóng đen đánh tới Ngô Du từ phía cửa ra vào, bốn vó, tốc độ cực nhanh.
Ngô Du không thấy rõ đó là thứ gì, lập tức ném ba lô xuống đất, tay phải vung lên, mấy mũi nhũ băng bay thẳng tới phía bóng đen, đồng thời hắn tránh sang một bên.
Bóng đen kia thoát được nhũ băng, không chút do dự lao về phía Ngô Du. Trong giây phút đó, Ngô Du thấy rõ kẻ địch là một con chồn cao hơn ba mét, cơ thể mảnh dài, cái đuôi cực lớn, hai mắt lóe sáng lạnh lùng khiếp người. Ngô Du tự nhiên không chạy nhanh hơn được động vật bốn chân biến dị, hơn nữa nền sàn nhà tắm toàn nước, hết sức trơn trượt, hắn suýt nữa thì té ngã. Ngô Du giật mình, vội đặt tay xuống sàn, vệt nước dưới sàn nhanh chóng ngưng kết thành băng bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được. Con chồn kia chạy quá nhanh, rầm một tiếng vang lớn, trượt ngã xuống đất. Ngô Du điều khiển nhũ băng đâm mạnh vào cổ và bụng nó. Con chồn hét to một tiếng, tiếng kêu rõ ràng mang theo chút động tĩnh của con người.
Lúc này, thực vật màu xanh lục ngoài cửa sổ đã hoàn toàn bò vào bên trong, Ngô Du cũng đã thấy rõ toàn cảnh của nó. Hắn thật sự không nhận ra được đó là loại thực vật gì, rất giống cỏ dại ven đường, thế nhưng chiều dài loại cỏ này vượt quá bốn mét. Toàn bộ phòng tắm gần như bị nó nhồi đầy, ngàn vạn dây cỏ như xúc tu rung rung lắc lắc, chuẩn bị xông lên treo cổ Ngô Du bất cứ lúc nào.
Trong vòng nửa năm từ khi động đất xảy ra đến giờ, Ngô Du đã đụng phải vô số kẻ địch, vì sinh tồn mà gần như ngày nào cũng phải trải qua giết chóc và chiến đấu, thế nhưng hai dị chủng trước mắt tuyệt đối là đối thủ lợi hại nhất hắn từng đụng phải. Ngô Du lạnh nhạt: “Tôi tới đây mới được ba tiếng, hẳn là chưa cản đường ai phải không.”
Con chồn nén đau, cười dữ: “Tới đây thôi đã là cản đường người ta rồi.”
Có những lời này, trong lòng Ngô Du đã có thể khẳng định việc hắn bị tấn công tuyệt đối có liên quan đến khả năng của mình. Thành phố này ngay ngắn trật tự như thế, nhất định có một thế lực khổng lồ đang thao túng nó, mà khả năng của hắn hoàn toàn uy hiếp đến thế lực này. Ngô Du hơi cười lạnh, cũng được, như vậy cuộc sống mới không quá vô vị.
Dị chủng chồn và đống cỏ dại kia khiến nhà tắm to lớn trở nên cực kỳ chật hẹp, Ngô Du bị ép vào trong góc, có vẻ hết sức bé nhỏ.
Từ trong đống cỏ dại kia phát ra giọng nói: “Nếu không muốn chết thì bây giờ lập tức rời khỏi Trùng Khánh, vĩnh viễn không được quay lại.”
Con chồn cười xì một tiếng khinh miệt: “Cách tốt nhất khiến hắn không quay lại nữa chính là đưa hắn đến chỗ Hoàng Tuyền.” Con chồn hét lớn một tiếng, lại xông đến phía Ngô Du. Lần này nó sớm có phòng bị, mỗi lần cào đều sẽ dùng móng vuốt cào xuyên qua băng, làm vậy tuy rằng tốc độ chậm hơn một chút, nhưng sẽ không sẩy chân, hơn nữa dù tốc độ của gã có chậm thế nào thì Ngô Du vẫn không thể tránh được.
Ngay khi con chồn kia lập tức sẽ đến trước mặt, vệt nước dưới sàn đột nhiên dựng thẳng lên, tạo nên một bức tường băng ngăn trước mặt gã và Ngô Du. Dường như con chồn đã tính trước chiêu này, không hề thu thế mà còn dùng vai đập mạnh vào tường băng. Độ dày của tường băng không chịu nổi cú va đập như thế, ầm ầm vỡ vụn, hai mắt chồn lớn tỏa sáng hung dữ, mắt thấy sẽ vồ chân vào đầu Ngô Du, song tảng băng vốn vỡ vụn kia, ngay khi chưa rơi xuống đất thì đột nhiên thay đổi khuynh hướng, lại tụ vào với nhau, hóa thành vô số nhũ băng lớn nhỏ đâm vào các nơi trên cơ thể con chồn!
Cỏ dại hét lớn: “Cẩn thận!” Gã vươn ra vô số cành lá, che chắn hai bên con chồn, làm chậm tốc độ của nhũ băng, nhưng vẫn có mấy mũi đâm vào cơ thể chồn lớn.
“A a–” Dị chủng chồn phát ra tiếng đau đớn phẫn nộ.
Nhân cơ hội đó, Ngô Du lắc mình chạy ra khỏi góc. Từ trong cơ thể hắn bộc phát ra năng lượng khổng lồ, tất cả vòi nước trong nhà tắm đều bị băng giá đông lạnh đến phát nứt, nước phun tung toé, hình thành một tấm lưới kín kẽ không một lỗ hở ở trên không trung nhà tắm. Khoảnh khắc những hạt nước rơi xuống người chồn và cỏ dại lập tức bị đông lại thành băng, nhiệt độ nhà tắm đột nhiên hạ thấp, trong nháy mắt biến thành một hầm băng. Cơ thể chồn lớn và cỏ dại bị băng đá bao vây, tuy chưa chết nhưng trong một thời gian ngắn cũng không thể động đậy.
Ngô Du suy nghĩ vài giây xem có nên giết