“Nếu mấy người không tin, tôi có thể dùng tin tức hữu dụng trao đổi, nếu tôi muốn cầu cạnh mấy người, như vậy cũng không tồn tại giao dịch công bằng. Bây giờ tôi tiết lộ vài tin tôi biết để thể hiện thành ý hợp tác, thế nào?”
Ba người nghỉ ngơi một tiếng thì lại chuẩn bị xuất phát. Mục đích của họ là siêu thị cỡ lớn, tìm xe đạp và gia vị, mặt khác còn muốn tìm chút nước sạch, nếu như có bình thì tốt nhất, nhưng có thể Quý Dương đã bị cắt nước từ lâu, có nước mà uống sợ rằng cũng giống như có thức ăn mà ăn, sớm đã bị cướp đoạt bằng sạch.
Rất nhanh họ đã tìm đến một siêu thị, ngoại thất của siêu thị là thủy tinh, bởi thiếu kết cấu bê tông nên thực vật không thể mọc rễ nảy mầm từ vách tường, cho nên siêu thị này không bị thảm thực vật bao trùm, ánh sáng có thể trực tiếp chiếu vào. Nơi có ánh sáng luôn làm người ta an tâm hơn, họ quyết định đi vào tìm thử một chút.
Bên trong siêu thị hầu như đã bị cướp đoạt không còn gì, trên mặt đất văng đầy các loại thức ăn và chất lỏng đã không rõ màu sắc, hễ là cái gì có thể dùng được thì đã không còn lại gì.
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Đừng nói muối, trên mấy kệ này ngay cả băng vệ sinh cũng không tìm thấy đâu.”
Ba người không khỏi thất vọng, thứ quan trọng như muối ăn, chỉ sợ không còn lại gì.
Họ vẫn đến khu bán đồ tổng hợp xem thử, quả nhiên, tất cả các kệ đều đã trống không, trên mặt đất còn rơi vãi rất nhiều bột phấn và xì dầu. Tùng Hạ ngồi xổm tìm từng kệ một, đúng là không phụ lòng người, rốt cuộc dưới đáy một kệ hàng, cậu đã tìm thấy một túi muối rơi vãi hơn nửa. Cậu quỳ rạp trên mặt đất lôi túi muối ra, sau đó dùng tay gom số muối trên mặt đất vào, rốt cuộc miễn cưỡng cũng góp nhặt được non nửa túi muối.
Tùng Hạ dùng túi nylon bọc ba lớp gói muối quý giá kia, cẩn thận bỏ vào trong ba lô.
Liễu Phong Vũ thở dài: “Cuộc sống này trôi qua, mẹ nó chứ quá khổ sở.”
Tùng Hạ cười nói: “Liễu ca, chúng ta nên biết hài lòng, số muối này dùng tiết kiệm thì chúng ta có thể dùng non nửa năm đấy, nhưng khi đó chúng ta cũng có thể đến được Bắc Kinh, đến Bắc Kinh rồi không chừng có thể ăn.”
Liễu Phong Vũ lắc đầu, dường như không ôm hi vọng gì.
Ba người chạy lên lầu, định tìm một chiếc xe đạp.
Liễu Phong Vũ đột nhiên nói: “Tiểu Hạ, ba mẹ cậu ở Bắc Kinh à?”
Tùng Hạ ngẩn người, cười đắng chát: “Họ mất từ lâu rồi, đã gần mười năm.”
Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái, đây là lần đầu tiên họ nói về gia đình.
Liễu Phong Vũ gật đầu: “Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng đó lại là chuyện tốt.”
Tùng Hạ nói: “Không phải chịu dày vò tận thế, có lẽ thật sự coi là chuyện tốt, còn anh thì sao, Liễu ca? Ba mẹ anh ở đâu?”
Trong mắt Liễu Phong Vũ hiện lên vẻ đau đớn: “Không biết.”
Hai chữ nói rất nhẹ nhàng, lại có thể khiến bao người đồng cảm.
Không biết… không ai biết người thân bạn bè ở phương xa bây giờ thế nào, họ đã chết chưa, họ có được ăn một bữa cơm no không, có đang vì mình mà nóng ruột nóng gan không? Trong khoảnh khắc hệ thống thông tin tê liệt, muốn biết hiện trạng của người thân đã trở thành giấc mộng xa không thể với. Khi họ trèo non lội suối tiến lên vì một mục đích xa xôi, không biết sau khi trải qua trăm ngàn cay đắng ấy, có gặp được người thân một lần hay không. Dường như ai cũng phải trải qua nỗi niềm đau đớn này.
Hiện tại, vô cùng có khả năng đã là vĩnh biệt.
Tùng Hạ khẽ thở dài, nhìn Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, còn cậu thì sao? Ba mẹ cậu đều ở Bắc Kinh à?”
Thành Thiên Bích mặt không thay đổi: “Người đó nhất định còn sống.”
Tùng Hạ giật mình, cậu nghĩ với khẩu khí và nét mặt của Thành Thiên Bích, hiển nhiên hắn không hề giống một đứa con nóng ruột nóng gan về ba mẹ. Hơn nữa hắn nói “người đó”, không phải “họ”.
Tùng Hạ không dám tiếp tục hỏi. Cậu vốn tưởng rằng trong thời kì tận thế, bất luận bí mật gì đều đã không còn quan trọng, thế nhưng sau khi hỏi về nhiệm vụ của Thành Thiên Bích và bị hắn từ chối, cậu sẽ không vi phạm nữa. Nếu có ngày Thành Thiên Bích đủ tin tưởng cậu, lúc nào muốn nói tự nhiên sẽ nói, giống như cậu hoàn toàn tin tưởng Thành Thiên Bích vậy.
Đáng tiếc Tùng Hạ thì tự mình hiểu lấy, Liễu Phong Vũ thì không, trên thực tế cách nói chuyện làm việc của Liễu Phong Vũ xưa nay đều chưa bao giờ thể hiện hắn thông cảm cho người khác, vẫn luôn tùy hứng làm bậy, hắn vỗ vỗ Thành Thiên Bích: “Này, cậu không lo lắng ư? Vì sao cậu chắc chắn người đó nhất định còn sống? Là ba hay là mẹ cậu?”
Thành Thiên Bích liếc mắt nhìn hắn, không tiếp lời.
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Đúng là thần bí.”
Tùng Hạ lảng tránh đề tài này: “Tôi thấy bảng hướng dẫn của trung tâm thương mại ở bên kia, đi qua xem sao.”
Xe đạp và dụng cụ tập thể hình khác đều được đặt chung trong một khu, họ đi tới trước mặt nhìn, ngoại trừ vòng Hula-Hoop vô dụng và ghế massage đã hỏng không bị dọn đi thì cái gì cũng bị mất.
Bọn họ cũng không quá thất vọng, cũng đã quen rồi, dù sao cũng đã tìm được nửa túi muối, chuyến này không tính là phí công.
Thành Thiên Bích nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Từ bây giờ đến lúc mặt trời lặn còn hai ba tiếng, chúng ta đi chỗ khác tìm xem.”
Ba người lại tìm một hồi, ở ven đường phát hiện một cửa hàng cơ khí, tìm được hai bình dầu ma-dút nhỏ. Tình trạng của họ nhìn qua vừa giống như nhặt mót vừa giống như tìm báu vật, vì chuyện tìm được cái gì đó hữu dụng mà người khác bỏ quên ở một góc xó xỉnh nào đó mà không ngừng nhảy nhót.
Khi họ đi ngang qua một bệnh viện bỏ hoang, Tùng Hạ nhắc nhở: “Chúng ta có nên đi vào thử vận may không, có khi có thể tìm được cồn và băng gạc gì đó, tuy gần đây chúng ta không bị ngoại thương, nhưng không biết được sau này thế nào.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Đi lấy một chút.”
Ba người đang muốn đi vào trong, từ trên đầu lại truyền tới dao động năng lượng quen thuộc, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trên đầu họ: “Này, mấy người nhìn qua cũng không bị đói ha.”
Ba người ngẩng đầu nhìn lên, con mèo Ragdoll to lớn xinh đẹp đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà bốn tầng bên cạnh họ, thằng nhóc đã lừa mất một túi lạp xưởng của họ đang nằm sấp trên đầu con mèo, từ trên cao nhìn xuống họ.
“Mẹ nó chứ thằng ranh, mi muốn chết đấy phải không!” Liễu Phong Vũ chỉ vào nó mắng to.
Thằng bé lộ ra nụ cười khinh miệt: “Ai bảo mấy người ngu ngốc, ngu ngốc thì sớm muộn gì cũng phải chết.”
Liễu Phong Vũ cả giận: “Ai ngờ nhãi ranh như mi lại vô lại như thế, có bản lĩnh thì lăn xuống đây.”
Tùng Hạ vỗ vỗ vai Liễu Phong Vũ: “Liễu ca, quên đi, đi thôi.”
Cho dù thằng bé thật sự nhảy xuống, họ cũng không thể làm gì, đừng nói họ chưa chắc đã đánh thắng được con mèo khổng lồ kia, cho dù đánh thắng được nhưng lại muốn vì một túi lạp xưởng mà đánh đánh giết giết với một đứa bé ư? Họ còn chưa đói đến trình độ đó.
Thành Thiên Bích lạnh lùng liếc mắt nhìn nó, xoay người đi vào trong bệnh viện.
Liễu Phong Vũ dựng ngón thối với thằng bé, cùng hai người đi vào trong bệnh viện.
“Trong bệnh viện không còn gì đâu, vào cũng vô dụng.” Thằng bé vỗ vỗ đầu con mèo, con mèo nhảy xuống, rơi xuống phía sau họ.
Ba người cảnh giác xoay người lại nhìn nó.
Thằng bé cười cười: “Muốn thứ tốt, tôi có thể cho mấy người.”
Liễu Phong Vũ vung tay vào nó, trong nháy mắt, cánh tay thon dài biến thành cánh hoa to lớn, một chất lỏng tanh tưởi tạt vào hướng thằng bé và con mèo.
Vừa rồi nó ở tầng bốn, Liễu Phong Vũ không với tới, bây giờ cuối cùng có thể xả được chút giận.
Thằng bé kêu lên: “A Bố!”
Con mèo gọi là “A Bố” kia chạy vội về phía sau, thế nhưng hiển nhiên tốc độ chậm hơn mùi thối,