Tùng Hạ trong lòng căng thẳng, sau khi ra khỏi thành chính là thời cơ cho Thiên Bích và Tiểu Đường động thủ, tính toán thời gian, bây giờ hoặc là đã đánh nhau, hoặc là đã kết thúc.
Thành Thiên Bích tay xách một người, chậm rãi đi về hướng Đường Nhạn Khâu.
Đường Nhạn Khâu hỏi: “Hỏi được chưa?”
“Rồi, ngay trong thành phố.”
“Chỗ nào?”
“Chỗ đám đàn bà.” Thành Thiên Bích nắm tay người mặt mũi bầm dập lôi dậy: “Dẫn chúng tôi đến đó.”
Người nọ khúm núm dẫn hai người đi vào trong trung tâm thành phố.
Rất nhanh, họ đã đi tới trước cửa một siêu thị bỏ hoang, người kia nói: “Hắn trên tầng ba.”
Thành Thiên Bích nhìn lên trên tầng một chút. Tuy siêu thị bề ngoài rất cũ nát, nhưng cửa lớn và cửa sổ rõ ràng đã được sửa chữa, cửa sổ tầng hai, tầng ba treo một tấm rèm màu mận chín mờ ám, không phù hợp với quang cảnh thảm đạm xung quanh.
Đây là nhà thổ mà bang Hồng Uy mở ra, nam nữ đều có, rất nổi tiếng trong thành phố. Ở đây không dùng tiền, nếu nhìn trúng ai thì phải lấy thứ gì đó ra đổi, một chút gạo chưa hỏng, một miếng thịt nhỏ chưa hỏng là có thể đổi lấy một đêm tiêu dao. Mấy thứ này với người thường mà nói thì cực khó kiếm, thế nhưng đối với dị nhân mà nói, chỉ cần bớt chút khẩu phần lương thực một ngày là đủ.
Dị nhân tuy rằng hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, nhưng đồng thời cũng gánh chịu rất nhiều nguy hiểm. Quân đội thường tổ chức tiêu diệt động vật biến dị khổng lồ xung quanh khu rừng Trùng Khánh để đảm bảo phố núi an toàn, một khi xuất hiện động thực vật biến dị có tính tấn công thì đều do dị nhân phụ trách tiêu diệt. Nếu nhà ai có dị nhân, cơ bản có thể đảm bảo cả nhà có một phần cơm.
Rất nhiều dị nhân thậm chí ngay cả người nhà cũng không có, vì vậy có đồ đạc dư thừa để hưởng thụ. Bang Hồng Uy luận thế lực thua bang Thanh Nham, luận võ đấu thua hội Băng Sương, chỉ có phương diện vơ vét của cải là lợi hại nhất.
Thành Thiên Bích nói: “Tôi vào một mình thôi, anh chờ ở tòa nhà đối diện đi.”
Đường Nhạn Khâu có một đặc điểm nhận dạng rõ ràng là mang một cây cung lớn, nếu đi vào nhất định sẽ bị phát hiện, họ còn cố ý chọn sáng sớm – thời điểm trên đường ít người nhất để đi ra ngoài.
Đường Nhạn Khâu gật đầu, chạy tới một tòa nhà đã bỏ hoang phía đối diện.
Thành Thiên Bích thả người nọ ra, gõ cửa một cái.
Một lát sau, một người đàn ông dáng vẻ hèn mọn mở cửa, cười tà: “Ôi chao, đến sớm như vậy ư? Tối qua thật tốt, lạnh như vậy, ôm người đẹp ấm áp ngủ thì thoải mái muốn chết.”
Thành Thiên Bích bỗng nhiên nhớ đến chuyện tối qua hắn đã ôm ai ngủ, quả thật… rất ấm… Thành Thiên Bích cảm thấy da mặt nóng lên, ở chỗ này, sao hắn lại có thể nhớ tới Tùng Hạ cơ chứ!
Thành Thiên Bích có chút tức giận: “Để tôi vào.”
“Chà, vội đến thế cơ à. Phải xem cậu mang thứ tốt gì đã?”
Thành Thiên Bích móc ra hai gói bánh bích quy từ trong ngực, là hôm qua anh em họ Trần được lĩnh.
“Đến đây đi đến đây đi.” Người nọ dẫn hắn lên lầu.
Tầng một siêu thị vốn có rất nhiều cửa ra vào, bây giờ đóng kín tối như mực. Vài con ma-nơ-canh cũ nát đặt trong bóng tối, thoạt nhìn có hơi rùng rợn. Bắt đầu từ tầng hai là khu mua sắm, thế nhưng không còn thấy bất kì hàng hóa gì nữa, một tầng nhà có diện tích bốn năm trăm mét vuông bày một loạt giường chiếu đã được sắp xếp, những cái giường được ngăn với nhau bởi một tấm rèm đơn sơ, bẩn thỉu, cả trai lẫn gái trần truồng nằm lung tung trong đó. Bây giờ còn sớm, còn nhiều người đang ngủ, thế nhưng khi những người đó hoạt động, có thể tưởng tượng ở đây là khung cảnh *** loạn đến thế nào.
Thành Thiên Bích nhíu mày.
Người đàn ông quay đầu lại cười cười: “Tìm bừa ai đó không có chủ đi, nhớ nhẹ nhàng, chớ quấy rầy người khác, cẩn thận bị đánh đấy.” Gã vươn tay, muốn lấy hộp bánh quy trên tay Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Không phải còn có tầng ba sao.”
“Tầng ba? Cậu bạn đẹp trai này, chút đồ này của cậu không đủ để lên tầng ba đâu.”
Thành Thiên Bích suy nghĩ một chút, lấy ra một khẩu súng lục từ trong ngực ra: “Cái này đủ chưa?”
Ánh mắt người đàn ông sáng lên: “Đủ! Đủ rồi!” Nói rồi đưa tay muốn lấy khẩu súng.
Thành Thiên Bích lật tay, họng súng chĩa thẳng vào đầu người đàn ông kia.
Người đàn ông khẽ run lên, ánh mắt tối xuống: “Cậu này, cậu có bị sao không mà gây chuyện ở đây, cậu biết nơi này là địa bàn của ai không?”
Thành Thiên Bích lạnh lùng nhìn gã, đưa tay gỡ băng đạn ra, đổ hết đạn bên trong xuống lòng bàn tay: “Tôi nói, là cái này.” Tuy tới nơi này không lâu, nhưng súng có giá trị thế nào hắn ít nhiều cũng rõ, mấy viên đạn cũng đủ để “tiêu dùng” ở đây rồi.
Gã đàn ông thấy không lừa được hắn, ít nhiều có chút thất vọng, gã dè dặt cẩn thận nhận lấy đạn, nịnh nọt: “Cũng đủ rồi, nào, mời lên trên tầng.”
Khung cảnh trên tầng ba tốt hơn dưới tầng hai nhiều, những căn phòng cho công nhân viên đã được đổi thành phòng riêng, có những căn phòng được ghép lại, cũng có vài lều bạt quân dụng.
“Mấy phòng kia cậu không được đi, phòng khác và lều bạt cậu cứ chọn thoải mái, tìm người không có ai ý. Nếu cậu quấy rầy người khác ngủ mà gây chuyện, chúng tôi có thể tiễn khách, cũng không trả lại đồ cậu mang đến đâu.”
Thành Thiên Bích không để ý đến gã nữa, chờ gã đi xuống thì đi đến phòng nghỉ.
Nơi này nếu do bang Hồng Uy mở, lão đại của họ chắc chắn sẽ không để mình chịu thiệt, chỉ có ba phòng nghỉ, hắn đã nghe người ta miêu tả ngoại hình của dị nhân tiến hóa ngược lớp lưỡng cư kia. Thật ra cho dù không nhìn đến người, chỉ cần có dao động năng lượng Thủy mạnh mẽ phát ra từ phòng nào trong ba phòng này là gần như có thể xác định đó là người hắn muốn tìm. Dẫn người đó đến một nơi không có người rồi giết chết mới là vẫn đề khó.
Khi Thành Thiên Bích đến gần, quả nhiên cảm nhận được năng lượng Thủy rất mạnh mẽ từ trong gian phòng tận cùng truyền ra. Không đợi hắn đến gần, trong phòng đã truyền ra giọng nói đề phòng: “Ai đấy!”
Năng lượng Mộc trên người Thành Thiên Bích rất mạnh, lúc hắn phát hiện ra đối phương, đối phương cũng phát hiện ra hắn.
Ngay sau đó, hai viên đạn bắn ra, xuyên qua ván cửa.
Những người xung quanh đều tỉnh dậy, có mấy gã còn đang trần truồng chạy ra từ trong lều: “Lão đại!”
Thành Thiên Bích lạnh lùng liếc nhìn họ, mặt không đổi sắc, cất cao giọng nói: “Ông là Triệu Tiến phải không?”
“Mày là ai?!”
“Tôi là người của khu công nghiệp.”
Tùng Hạ lo sợ bất an ngồi trên xe, mấy người của bang Hồng Uy đều bị thương, liều mạng đạp chân ga, lái xe xăng đi đến Trùng Khánh.
Đi được hai km, khi đã không còn trông thấy người của bang Thanh Nham đâu, họ mới hơi thả lỏng.
Râu Quai Nón nghiêng đầu sang, hung tợn nhìn Tùng Hạ: “Tao muốn đưa mày về cho lão đại, để ngài lột da mày ra.”
Tùng Hạ hít sâu một hơi: “Đại ca, tôi biết không ít thông tin hữu dụng, lão đại của các anh nhất định không nỡ giết tôi đâu.”
“Gì? Mày thì biết cái gì?”
Tùng Hạ cẩn thận nói: “Chờ thấy lão đại của các anh rồi sẽ nói.”
Râu Quai Nón vung tay cho Tùng Hạ một cái bạt tai, nổi giận mắng: “Mẹ nó chứ mày đừng có giở trò, mày đã hại chúng tao chết nhiều anh em như vậy, mày nhất định phải chết.”
Tùng Hạ cúi đầu, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Thiên Bích và Tiểu Đường có phải đã giết lão đại bang Hồng Uy hay không? Nếu không, chuyến này cậu sẽ nguy hiểm.
Râu Quai Nón đột nhiên nhớ ra chuyện gì: “Này? Cái thằng dẫn mình tới đây đâu rồi?”
Hai người ngồi phía trước cũng ngạc nhiên nói: “Đúng vậy, chẳng lẽ chết rồi à?”
“Hình như chưa, từ khi chúng ta đụng phải bang Thanh Nham thì không thấy nó đâu, có khi chạy mất rồi.”
Râu Quai Nón đột nhiên trợn to hai mắt, bóp cổ Tùng Hạ, hung tợn nói: “Chẳng lẽ thằng ranh kia cũng là người của chúng mày?!”
Râu Quai Nón cũng không ngu như trong tưởng tượng của cậu…
Tùng Hạ nào dám thừa nhận, dùng vẻ mặt ngơ ngác sợ hãi nhìn gã: “Đại ca, các anh đang nói ai cơ?”
“Mày vờ vịt!” Râu Quai Nón giơ nắm đấm, đánh vào mặt cậu hai cái.
Tùng Hạ kêu khổ: “Đại ca, tôi thật sự không