Thành Thiên Bích ôm cậu đứng lên, khi cậu chạm phải cánh tay rắn chắc hữu lực của Thành Thiên Bích, dù đang trong hiểm cảnh chiến trường hiểm nguy, cậu cũng có sự an tâm khác thường.
Tùng Hạ bị ném vào một căn phòng, không có ai trông coi. Bên ngoài biệt thự lúc nào cũng có dị nhân đi tới đi lui, đối với một người bình thường, họ căn bản không có nhiều cảnh giác.
Tùng Hạ nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hơn bốn giờ chiều, nếu trước khi trời tối vẫn chưa có người đến cứu cậu, cậu sẽ tự nghĩ cách trốn. Dù sao thì sau khi trời tối, phần lớn nơi sẽ không có đèn, tối đen như mực, dù là bang Hồng Uy vật chất phong phú cũng sẽ không lãng phí mà trang bị đèn đường, đến lúc đó cậu có thể nâng cao thị lực, trái lại dễ đào tẩu.
Được rồi, người của bang Thanh Nham còn muốn đến chia xăng, khi đó cũng là một thời cơ tốt…
Từ phòng này, vừa vặn có thể nhìn thấy cửa chính, Tùng Hạ an vị bên cửa sổ, nhìn chằm chằm cửa chính. Nửa tiếng sau, người đàn ông cao gầy của bang Thanh Nham quả nhiên đã tới, có điều nhìn qua thì gã không giống như là tới đến chia xăng vì gã còn dẫn theo một đám người, lại không lái xe.
Thành ca dẫn một đám người đứng ở cửa, nói cái gì đó.
Khoảng cách hơi xa, Tùng Hạ không nghe rõ lắm, cậu tập trung năng lượng đến thần kinh thính giác, câu đầu tiên chạy ào vào lỗ tai cậu là của người đàn ông cao gầy: “Triệu Tiến đã chết, bây giờ chúng mày có hai con đường, quy thuận bang Thanh Nham hoặc cút khỏi Trùng Khánh!”
Thành ca sắc mặt đại biến, cả giận: “Mẹ nó mày đừng có nói bậy, Tiến ca vừa ra ngoài được hai tiếng.”
“Hừ, không sai, nhưng bây giờ hắn đã chết.” Người đàn ông cao gầy móc từ trong lòng ra hai tấm hình, ném xuống mặt đất: “Thi thể ở ngay trạm thu phí, nếu chúng mày không tin thì tự đi mà lãnh về, chúng tao cũng chỉ vừa nhận được tin tức.”
Thành ca run rẩy nhặt tấm ảnh lên, nhìn thoáng qua, hung hăng ném xuống mặt đất, tất cả người của bang Hồng Uy đều rối loạn, Thành ca nói với một người: “Đến… đến trạm thu phí… xem…”
Người đàn ông cao gầy cười lạnh: “Không cần xem, bị cái gì đó đâm xuyên người rồi chết, bên Sở nghiên cứu muốn mang xác hắn đi, chúng mày đi nhanh một chút là còn có thể nhìn liếc một cái. Không còn Triệu Tiến, đám ô hợp chúng mày còn có thể làm gì, tao cho chúng mày hai con đường này chỉ có hiệu nghiệm vào hôm nay, qua ngày hôm nay, không đi cũng không quy thuận, giết không tha.”
Thành ca hét lớn: “Là ai! Là ai đã làm!”
“Dù sao thì cũng không phải chúng tao. Bang Hồng Uy làm bậy nhiều lắm, mày đếm được hết kẻ thù của chúng mày ư.”
Râu Quai Nón gào lên: “Ảnh này là giả! Chúng muốn lừa chúng ta ra ngoài, trộm cả xe xăng! Tiến ca lợi hại như vậy, là số một số hai ở khắp Trùng Khánh, sao có thể bỗng nhiên bị giết như thế được, tuyệt đối là giả.”
“Đúng, là giả! Tiến ca có lớp da đạn bắn cũng không thủng, không ai giết được lão đại! Giết thế nào được!”
“Ngoại trừ lão đại hội Băng Sương, cả thành phố này có ai là đối thủ của Tiến ca, ảnh này là giả!”
“Giả đấy, lúc đi Tiến ca còn dẫn theo bốn năm người, đều là cao thủ, cho dù mấy thằng của bang Thanh Nham dốc toàn sức lực cũng không thể mấy tiếng đã giết Tiến ca và nhiều anh em như vậy, mẹ nó chứ chúng mày lừa ai đó!”
Người của bang Hồng Uy bị kích động, căn bản không tin tấm ảnh này là thật.
Tùng Hạ lại tin, rồi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thiên Bích và Tiểu Đường đã thắng, xem ra đánh giá sức mạnh của Trang Nghiêu với hai người bọn họ chuẩn hơn cậu nhiều, nếu là cậu thì tuyệt đối không dám để hai người đi mạo hiểm như vậy.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng cậu vẫn cảm thấy rất bất an, theo như lời họ nói, Triệu Tiến lợi hại như vậy, Thiên Bích và Tiểu Đường có thể toàn thân rời khỏi đó ư? Nghĩ đến chuyện này, Tùng Hạ càng muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Cậu phải nhanh về xem, ngộ nhỡ hai người đó bị thương.
Người đàn ông cao gầy cười lạnh: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cái xác, tao cũng không tin Triệu Tiến lại chết như vậy đâu. Khắp Trùng Khánh này có ai có thể giết hắn, Ngô Du của hội Băng Sương cũng chưa chắc dám nói lời ngông cuồng này. Nhưng hắn đã chết, về phần người giết hắn là ai, cả thành phố đều đang truy tìm người này. Có điều có thể khẳng định, người đó là người cùng đi với khu công nghiệp, bởi vì mấy người mà Triệu Tiến mang đi cùng, có kẻ bị tên bắn chết, là do cái thằng họ Đường trong khu công nghiệp làm, nhưng không chỉ có mình hắn, còn có một người khác.”
Thành ca trong lòng chấn động.
Lúc đi, bên cạnh Triệu Tiến có một người đàn ông cao lớn mặt không biểu cảm, trẻ tuổi anh tuấn, công nhận là có trình độ rất cao, lúc đó Triệu Tiến nói hắn là người của khu công nghiệp. Gã đột nhiên nhớ tới trong phòng mình còn có một người của khu công nghiệp, người đàn ông kia có phải thật sự lợi hại đến nỗi giết được Triệu Tiến hay không, hỏi cái là biết. Nhưng nếu như Triệu Tiến thật sự đã chết, vậy mấy chục anh em còn lại ở đây…
Râu Quai Nón cũng nghĩ tới chuyện đó: “Vớ vẩn, buổi sáng mày giao thằng ranh của khu công nghiệp kia cho chúng tao, gọi nó tới hỏi xem, nếu khu công nghiệp thật sự có người lợi hại như vậy thì tìm chúng mày đến lấy xe xăng làm gì? Dẫn thằng ranh kia đến đây.”
Tùng Hạ đầu đầy mồ hôi.
Làm sao bây giờ? Nên nói thế nào về năng lực của Thành Thiên Bích?
Không thể nói thật, nhưng cậu cũng không nghĩ ra năng lực biến dị gì có thể thuyết phục họ được.
Một lát sau, cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo, một người liền kéo Tùng Hạ ra ngoài, Tùng Hạ khập khiễng đi theo sát gã tới trước biệt thự, cửa biệt thự có hơn mười người, tất cả đều nhìn chằm chằm cậu.
Thành ca thâm trầm nhìn cậu: “Tao hỏi mày, người lợi hại nhất trong khu công nghiệp là ai?”
Tùng Hạ cố gắng giữ