"Như vậy, hiệu trưởng tiên sinh, rốt cuộc thì chân tướng sự việc là gì vậy?" Nhiễm Bạch nghiêng đầu nhìn hiệu trưởng nói.
Hiệu trưởng xoa xoa mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu, nhếch miệng lên một nụ cười gượng ép.
Ai có thể nghĩ tới, đường đường là thiên kim của Tô thị sẽ xuất hiện tại cái miếu nhỏ này của ông ta chứ?
Hiệu trưởng hiện tại hối hận đến ruột gan đều đau, hận không thể đảo ngược thời gian.
Tô Gia đại tiểu thư, aizzz! Nếu có thể bợ đỡ được, chính là một bước lên mây!
Nhưng là, ông ta không có mắt lại còn đi đắc tội!
Từ lúc nào mà Hứa gia có mối liên hệ cùng Tô thị chứ!
Trong lòng hiệu trưởng hận không thể tát mình hai cái, nhưng trên mặt vẫn vừa cười vừa nói:
"Tô tiểu thư, cô yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho người kiểm tra giám sát!"
Nhiễm Bạch cũng không để ý tới hiệu trưởng lấy lòng, kỳ thật trong lòng cũng không thèm quan tâm.
Chỉ là thần sắc nhàn nhạt nói với Hứa Khả Khả: "Cô đi giải quyết đi.
"
Hứa Khả Khả nhẹ gật đầu, trong lòng lần đầu tiên có khát vọng quyền lực, hoá ra có nhiều chuyện, lương thiện cũng không có biện pháp nào.
Trong mắt ảm đạm, Hứa Khả Khả không dám nghĩ tới việc nếu như hôm nay không có Nhiễm Bạch ở đây, bọn họ sẽ ra sao?
Khả năng, em trai sẽ bị đuổi học, mà cô thì có thể sẽ bị người ta trắng trợn cướp đoạt làm tình nhân.
Hứa Khả Khả trong mắt mang theo mê mang, sự lương thiện của cô! có tác dụng gì?
Đối với cái này, Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng.
Lương thiện, cũng phải có chỗ dựa.
Chính mình còn không thể tự bảo vệ mình, còn có thể quản người khác sao?
Có lẽ nhân sinh tính là lương thiện.
Nhưng kiểu gì cũng sẽ bị thế tục làm cho ma diệt.
Bởi vì, ngươi sẽ dần dần biết, chính ngươi còn không thể tự bảo vệ mình, làm sao có thể xuất ra một phần tâm để đi trợ giúp người khác chứ?
Thế nên thế giới này!
Chỉ có thiện lương sẽ không sống nổi.
Không có ai bảo vệ ngươi, không có người dung túng ngươi.
Ngươi! lấy cái gì để thiện lương?
Hứa Dương nhìn thấy Hứa Khả Khả ngây người, phất phất tay trước mặt Hứa Khả Khả: "Chị, nghĩ gì thế?"
Hứa Khả Khả lấy lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hứa Dương, trong lòng ấm áp, vừa cười vừa nói:
"Không có gì.
"
Hiệu trưởng mang theo hai người đi tới phòng giám sát, kỳ thật chẳng qua là trong lòng rất rõ ràng, sự việc xảy ra là như thế