Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, nhìn về phía Mặc Thần, cặp mắt đào hoa cong thành hình trăng khuyết:
"A Thần, chúng ta trở về đi."
Mặc Thần khẽ cong lên một nụ cười nhã nhặn nho nhã, giọng nói trầm thấp đầy từ tính:
"Được."
Nhiễm Bạch cong khóe môi, nắm tay Mặc Thần, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của ông lão.
Nhìn thấy không xa, trước phòng của Mặc Thần có bóng người quen thuộc.
Nhiễm Bạch chớp chớp đuôi mắt, có vẻ hơi ngọt ngào mị hoặc.
Suýt nữa thì cô quên mất, còn có một đồ chơi tồn tại.
Mặc Thần cười cười:
"Đồ chơi của Nhiễm Nhiễm tới rồi."
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, đôi mắt trong veo sáng lên.
Nhược Luyến Nhi đứng trước cửa phòng của Mặc Thần.
Thân mang một bộ quần áo viền ren, màu đen hung, mỏng đến mức lộ hết ra bên trong.
Gõ nhiều lần cửa, nhưng lại không có đáp lại.
Nhược Luyến Nhi xoa xoa đôi bàn tay, cảm giác có chút lãnh ý đánh tới.
Đêm nay ả tới đây chính là vì dẫn dụ Mặc Thần.
Ả không tin, lấy dáng người đáng kiêu ngạo của mình sẽ không quyến rũ được một người đàn ông đang khí huyết tràn đầy.
Nhưng không có ai đáp lại, là chuyện gì?
Chẳng lẽ Mặc Thần ra ngoài rồi?
Muộn như vậy, lại hoang vu như thế, Mặc Thần có thể đi làm cái gì?
"Chị đang tìm ai?"
Giọng nói non nớ của bé con vang lên bên tai Nhược Luyến Nhi.
Ở trong đêm đen lộ ra có mấy phần quỷ dị làm người ta sợ hãi.
Nhược Luyến Nhi cứng ngắc xoay người lại, đập vào mắt là một cô bé tinh xảo.
Còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp bị Mặc Thần đánh ngất xỉu.
Khóe môi hắn hiện lên một nụ cười nho nhã vô hại:
"Nhiễm Nhiễm muốn làm gì?"
Nhiễm Bạch khẽ cắn môi son:
"Hừm...!Nhìn trái tim một chút trước nhé."
Ánh mắt Mặc Thần ôn nhu nhìn Nhiễm Bạch, tiếng nói trầm thấp từ tính:
"Được."
Lúc Nhược Luyến Nhi tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình nằm tại một nơi giống như tầng hầm.
Thần sắc sững sờ, nhớ tới một màn cuối cùng mình thất, là một cô bé...
Chính là