Quay đầu hướng Mặc Thần cầu cứu:
"Mặc Thiếu! Cứu em!"
Mặc Thần lười biếng dựa vào ghế, cặp mắt đào hoa mang theo ý cười, hai chân thon dài trùng điệp, trên giày da không có một tia dơ dáy bẩn thỉu.
Không hề để ý tới Nhược Luyến Nhi:
"Nhiễm Nhiễm, chúc em chơi vui vẻ.
"
Nhiễm Bạch: "Tất nhiên.
"
Đến trình độ này, sao Nhược Luyến Nhi cò có thể đoán không ra, Nhiễm Bạch cùng Mặc Thần là cùng một bọn!
"Tôi nói cho các người biết! Giết người! không được.
Là phạm pháp!"
Nghe được Nhược Luyến Nhi hoảng hốt, Nhiễm Bạch cong cong khóe môi:
"Phạm pháp?"
Nhiễm Bạch chậm rãi tới gần, tiếng bước chân từng chút từng chút tới gần Nhược Luyến Nhi: "Tận thế ai còn nói chuyện pháp luật?"
Sắc mặt Nhược Luyến Nhi cứng đờ một chút, không thể tin:
"Hai người đây là lạm sát người vô tội! Lãnh huyết vô tình!"
Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, tiếng cười như êm tai như chuông bạc, lại từng tia từng tia ngọt ngào mị hoặc:
"Lạm sát người vô tội?"
Nhiễm Bạch từ trên cao nhìn xuống:
"Cô vô tội sao?"
Sắc mặt Nhược Luyến Nhi nháy mắt thảm bại, nghĩ đến một khuôn mặt tràn đầy oán hận kia, trong mắt nhanh chóng hoảng sợ:
"Cô im miệng! Không được nói!"
Nhiễm Bạch nhìn thấy thần sắc sợ hãi của ả, híp híp mắt, cánh môi cong lên, mỗi chữ mỗi câu nhấn nhá cực kỳ rõ ràng:
"Cô cướp bạn trai của cô ấy, tung lời đồn rằng cô ấy là kẻ phóng đãng ở trường học, cuối cùng còn bức tử cô ấy, cô ấy chính là chết trong tay của cô.
"
Nhược Luyến Nhi sắc mặt xám trắng, tự lẩm bẩm nói:
"Không phải tôi, không phải tôi, là chính cô ta, đúng vậy, là chính cô ta, làm sao tôi biết được năng lực chịu đựng của cô ta lại yếu ớt như vậy chứ!"
Nói như vậy, giọng của Nhược Luyến Nhi càng thêm bén nhọn, tựa hồ là lâm vào trạng thái điên loạn.
"Là chính cô ta! Là do cô ta!"
Nhiễm Bạch cười tươi như hoa, môi son khẽ mở, phun ra sắc bén đến cực điểm, không cho Nhược Luyến Nhi một cơ hội phản kháng:
"Cô