Mặc Thần nhìn thi thể đang nằm trên phiến đá băng lãnh, môi mỏng khẽ mở, giữa lông mày lộ ra nét lạnh lẽo lười biếng, trong giọng nói mang theo hững hờ:
"Các ngươi tùy tiện ăn đi.
"
Đồ chơi mà Nhiễm Nhiễm chơi chán rồi thì không còn tác dụng nữa.
Nhiễm Bạch tùy ý nhìn Mặc Thần một chút, cánh môi nhấp nhẹ:
"A Thần, chúng ta đi thôi.
"
Mặc Thần nhu hòa dắt tay Nhiễm Bạch, mặt mày mỉm cười, trong giọng nói xen lẫn nhàn nhạt cưng chiều:
"Được, trở về thôi.
"
——
Ông lão nhìn thấy Mặc Thần cùng Nhiễm Bạch rốt cục biến mất.
Thở ra một hơi, hiện tại nhân loại thật hung tàn, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Bóng đêm tràn ngập, thôn trang tràn ngập một tầng không khí âm lãnh:
"Nhớ về anh nhé, Nhiễm Nhiễm.
"
Con ngươi phản chiếu lấy dung nhan của Nhiễm Bạch, tiếng nói mát lạnh.
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, khóe môi hơi câu, một đôi mắt long lanh như hắc thủy tinh:
"Nhớ?"
Môi mỏng của hắn giương lên, vuốt vuốt sợi tóc đen nhánh của cô, nghiêm trang nói:
"Ừm, nhớ.
"
Nhiễm Bạch khóe môi câu lên một nụ cười ngọt ngào:
"A, sẽ không đâu.
"
Nhớ? Không tồn tại.
Mặc Thần khẽ thở dài một hơi, giọng điệu có vẻ hơi bất đắc dĩ:
"Vậy thì! ngày mai gặp.
"
Nhiễm Bạch thần sắc nhàn nhạt, mặt mày mỉm cười.
"Gặp lại.
"
Lặng yên không một tiếng động trở lại trên giường nằm xuống, không ai phát giác được Nhiễm Bạch rời đi.
Mặc Thần nhìn thấy bóng lưng rời đi của Nhiễm Bạch, đôi mắt lướt qua một tia ám mang.
Tiểu gia hỏa, quá làm người thích.
Ngay cả hắn cũng khống chế không nổi mà muốn trầm luân vào.
Mặc kệ là một mặt hắc ám, hay là một mặt giả vờ trong sáng.
Hắn đều thích.
"Ký chủ, sao cô biết những việc trước đó Nhược Luyến Nhi đã làm.
"
Phong Lạc vừa tra một chút, những việc mà Nhiễm Bạch nói về Nhược Luyến Nhi làm đúng tới tám chín phần mười.
Phong Lạc rất tò mò hỏi, sao ký chủ biết được?
Nhiễm Bạch khóe môi ngậm lấy ý cười nhợt nhạt, nụ cười ngọt ngào trên dung nhan có vẻ như hư