Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng, bầu trời dần dần sáng tỏ.
Nhiễm Bạch an tĩnh nằm trên giường, lông mi như cánh bướm có chút rung động.
Thoạt nhìn như một mỹ nhân đang ngủ say, sạch sẽ mà tươi đẹp.
Cặp mắt đen tuyền chậm rãi hiện ra.
Như ngôi sao trong bầu trời đêm, điểm xuyết lấy vô số sao trời xán lạn, loá mắt như vậy, khiến người ta muốn bắt giữ lấy sự mỹ hảo trong nháy mắt kia.
Dường như vì vừa tỉnh ngủ, đôi mắt hòa hợp một tầng hơi nước nhàn nhạt.
Diệp Khê mở cửa một ra, liền thấy một bộ mỹ nhân họa như vậy.
Nháy mắt sững sờ tại chỗ.
Nhiễm Bạch nhìn thấy Diệp Khê, cánh môi tách ra một nụ cười ngọt ngào, sạch sẽ mà thuần túy.
Giọng nói manh nhu vang lên, không khó nghe ra, bên trong giọng nói mang theo từng tia vui mừng cùng ỷ lại:
"Chị."
Lúc này Diệp Khê mới hồi phục tinh thần lại, ý thức được mình vậy mà nhìn em gái đến thất thần, hai gò má bỗng nhiên đỏ ửng, lắc đầu, đầu óc liền tỉnh táo một chút.
Đi đến trước mặt Nhiễm Bạch.
Cưng chiều sờ sờ tóc Nhiễm Bạch, giọng nói như đang dỗ trẻ con:
"Bạch Bạch, rời giường."
Nhiễm Bạch ngoan ngoãn ngồi dậy, mái tóc có vẻ hơi lộn xộn, khóe miệng tràn đầy ý cười ngọt ngào:
"Bây giờ là mấy giờ vậy chị?"
Diệp Khê sờ sờ cái mũi nhỏ của Nhiễm Bạch, bất đắc dĩ nói:
"Hiện tại đã tám giờ rồi."
Nhiễm Bạch vô tội nhìn chằm chằm Diệp Khê.
Mềm manh nhu nhu khẳng định:
"Chắc chắn là bởi vì hôm qua ngủ quá muộn."
Tóm lại, Nhiễm Bạch mới sẽ không thừa nhận chính mình ngủ nướng đâu.
Hừ hừ hừ.
Diệp Khê bật cười, phụ họa nói:
"Đúng vậy, quả thật là hôm qua ngủ quá muộn."
Nhiễm Bạch giương cằm: "Đúng vậy, hừ."
Diệp Khê sờ sờ đầu Nhiễm Bạch, vừa cười vừa nói:
"Em