hong Lạc kinh hô một tiếng trong đầu, ngạc nhiên hỏi:
"Ký chủ, tại sao bà ta còn sống?!"
Nhiễm Bạch: "..."
Nhiễm Bạch có chút nhíu hàng lông mày tinh xảo đẹp mắt, giọng điệu thản nhiên:
"Đừng nói chuyện, nhìn đi."
Phong Lạc nghe Nhiễm Bạch nói vậy thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhìn xem ký chủ định làm thế nào.
Ánh mắt của Lạc Hiên Lâm hơi nghi hoặc một chút, duy trì tôn trọng cùng lễ phép cơ bản đối với người già:
"Lão nhân gia, không biết ngài muốn cái gì."
Bà lão cười quỷ dị một tiếng, khuôn mặt đẫy rẫy nếp nhăn, lộ ra dữ tợn khó coi:
"Ta muốn không nhiều, chỉ cần các ngươi."
Lạc Hiên Lâm sững sờ, có chút không rõ hỏi:
"Lão nhân gia, ý của bà là gì?"
Nhiễm Bạch cười nhợt nhạt, lông mi có chút rung động, một đôi mắt đen như mực khiến cho người ta nhìn không rõ cảm xúc.
Bà lão dữ tợn cười một tiếng, từ trong cổ họng gạt ra mấy chữ:
"Đã đến, vậy thì đừng đi nữa!"
Lạc Hiên Lâm cảnh giác nhìn bà lão, đề phòng nói:
"Bà muốn làm gì!"
Lâm Tuyết cùng Hạ Y Y cùng nhíu nhíu mày, trong mắt xẹt qua thần sắc nghi ngờ.
Cái này kịch bản...!không đúng.
Một giây sau, bà lão thoát khỏi diện mạo con người, trong nháy mắt biến thành một con zombie chân chính.
Con ngươi Lạc Hiên Lâm thít chặt, đây là...!Zombie!
Sắc mặt của mọi người cũng lâm vào một trận tái nhợt, vừa nghĩ bản thân mình cùng ở trong ổ Zombie, trong lòng nổi lên khủng hoảng.
Bà lão dữ tợn cười một tiếng, con mắt vẩn đục vô thần giống hệt Zombie.
Trực tiếp chộp tới phía Lạc Hiên Lâm.
Nhiễm Bạch nhấp nhẹ lấy cánh môi anh đào, con ngươi lưu chuyển, khóe môi cong lên một vòng nụ cười nhợt nhạt.
Ngay tại lúc bà lão sắp bắt được Lạc Hiên Lâm, động tác bỗng nhiên cứng ngắc, không nhúc nhích.
Lạc Hiên Lâm bin hù dọa đến ứa ra một mảnh mồ hôi lạnh, sợ hãi nhìn bà lão, vội vàng kéo dài khoảng cách.
Vị trí của bà lão lập tức trở thành một khu vực chân không.
Nhiễm Bạch mỉm cười, cánh môi ngậm lấy một nụ cười xán lạn.
Chậc!
Đúng là...!Phế vật.
Bà lão dữ tợn nhìn Nhiễm Bạch và Mặc Thần, gương mặt khủng bố:
"Các ngươi đã làm gì ta!"
Nhiễm Bạch vô tội nhìn, sợ hãi trốn sau lưng Diệp Khê, đôi mắt hòa với hơi nước nhàn nhạt, trên lông