"Các người không phải quân nhân sao! Không nên cứu chúng tôi sao!"
"Dừng xe cho lão tử, tôi sẽ cho các người tiền!"
"Sao các người có thể không giúp chúng tôi?"
Tất cả mọi người phảng phất giống như không nghe thấy gì, không chút nào để ý.
Mang thêm một người, chẳng khác nào nhiều hơn một phần nguy cơ, hiện tại nhiệm vụ chính của bọn hắn là hộ tống Mặc Thần và Nhiễm Bạch an toàn về căn cứ, về phần cái khác, căn bản không xen vào.
Nhiễm Bạch mấp máy cánh môi anh đào, con ngươi xẹt qua một tia hiếu kì:
"Các anh không cứu bọn họ sao?"
Quý Trạch cười cười, trong lời nói mang theo một tia trào phúng:
"Có vài người luôn luôn cho rằng chúng ta nên cứu bọn họ, thật tình không biết, bọn họ có tư cách gì để chúng ta phải như vậy?"
Lúc sự giúp đỡ của một người đối với người khác trở thành quen thuộc, thì lúc đó người này sẽ không còn cảm kích nữa, ngược lại sẽ cảm thấy đó là điều đương nhiên.
Trong giọng của Quý Trạch có sự chán ghét không hề che giấu, xem bộ dáng là rất chán ghét những nhân loại tham lam kia.
Nhiễm Bạch khóe môi có chút giương lên, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Đã như vậy liền dứt khoát để bọn hắn chết hết đi.
"
Quý Trạch cảm thấy hình như lỗ tai của mình có vấn đề, nghi ngờ nhìn về phía Nhiễm Bạch:
"Em nói cái gì?"
Nhiễm Bạch nhếch miệng cười một vòng ngọt ngào, sạch sẽ mà thuần túy, thế nhưng lời nói nói ra lại giống như ác ma:
"Đã như vậy liền dứt khoát để bọn hắn chết hết đi.
"
Nhìn Nhiễm Bạch cười nói ra lời nói khiến người không rét mà run.
Quý Trạch cảm giác trong lòng lạnh lẽo, cô gái này tuyệt đối không đơn giản:
"Thế nhưng là có vài người, không phải tuỳ tiện có thể chết.
" Quý Trạch thần sắc thản nhiên nói.
Cho dù bọn họ tham lam tự tư, nhưng vẫn phải bảo vệ bọn họ.
Bởi vì, một quốc gia nhất định phải có con dân.
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, cánh môi anh đào mấp máy, đôi mắt liễm diễm ý cười, âm cuối nhẹ nhàng giương lên, mang theo ngữ điệu hoạt bát:
"Không thể tuỳ tiện chết đi, vậy nói cách khác là cũng có thể chết.
"
Quý Trạch sững sờ, ý tứ sâu xa nhìn Nhiễm Bạch:
"Có thể lý giải là vậy.
"
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên một nụ cười ngọt ngào, đôi mắt lóe ra hàn quang.
Bọn hắn bởi vì cô có dị năng hệ quang nên có thể lợi dụng mà bảo hộ cô.
Cô sao lại không phải bởi vì bọn hắn có giá trị lợi dụng mà giữ lại bọn hắn.
Chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Đôi mắt đào hoa hẹp dài của Mặc Thần loé lên ý cười rồi biến mất, tiếng nói đạm mạc xa cách, lộ ra nhàn nhạt cưng chiều:
"Nhiễm Nhiễm, nói rất đúng.
"
Nhiễm Bạch cong cong môi: Đúng thế.
"
Động tác của Địch Ảnh Phong dừng lại, không biết! Mặc Thần cùng cô gái này có quan hệ như thế nào.
Cho người ta cảm giác!
Giống như người yêu?
Nhưng một cô bé nhìn mới mười hai, mười ba tuổi, mà Mặc Thần đã hai mươi mốt tuổi rồi.
Địch Ảnh Phong mang mọi người đi tới nơi báo danh, lạnh nhạt nói:
"Mọi người ghi tư liệu về bản thân một chút, điền xong sẽ có người mang mọi người đi kiểm tra thân thể, sau khi cách ly ba giờ đồng hồ thì có thể trở về chỗ của mình.
"
"Chúng tôi hiểu rồi.
" Lạc Hiên Lâm trả lời.
Địch Ảnh Phong khẽ sờ cằm, thu hoạch được một dị năng giả hệ quang, vẫn nên đi bẩm báo với căn cứ trưởng.
"Mặc Thiếu, ngài thì sao?"
Mặc Thần giống như cười mà không phải cười nhìn thoáng qua Nhiễm Bạch, tiếng nói mát lạnh đạm mạc,
"Tôi tự mình về Mặc gia.
"
Địch Ảnh Phong thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa.
Mặc Thần mỉm cười, phản chiếu lấy bóng dáng của Nhiễm Bạch, môi mỏng nhẹ cong, khớp xương tay rõ ràng cắm vào túi quần, quay người rời đi.
Nhiễm Bạch nhìn thấy Mặc Thần rời đi, đôi mắt như hắc thủy tinh ảm đạm không rõ.
Trên giấy tờ điền tư liệu cũng không có gì.
Chính là tuổi tác, giới tính, tên, có dị năng hay không, dị năng có thuộc tính gì, vân vân.
Bọn hon rất nhanh liền điền xong, đi cách ly.
Bên trong phân thành hai bộ phận, một bên là nam, một bên là nữ.
Diệp Khê mang theo Nhiễm Bạch cùng Hạ Y Y đi vào khu cách ly dành cho nữ, vừa nhìn thấy một cô gái vừa khóc vừa đi ra ngoài.
Trong mắt Diệp Khê lướt qua một tia kinh ngạc, có chuyện gì vậy?
Đi vào xem xét, chính là một người phụ nữ mặc áo khoác trắng, đeo một cái chiếc kính đen nặng nề đặt ở trên sống mũi.
Nhìn thấy mấy người Diệp Khê tới, trên mặt không biểu hiện cảm xúc, nói:
"Từng người một vào, hai người phía sau đi ra ngoài trước.
"
Diệp Khê lo lắng nhìn Nhiễm Bạch, lại nghe thấy giọng điệu âm dương quái khí của người phụ nữ:
"Làm sao? Còn sợ tôi ăn cô ta à.
"
Nhìn thấy khuôn mặt kiều nộn của Diệp Khê, Nhiễm Bạch và Hạ Y Y t, trong mắt bà ta xẹt qua một tia đố kỵ,
Bởi vì chính cô ta dáng dấp không xinh đẹp, cho nên, cô ta rất chán ghét những người phụ nữ có dáng dấp đẹp mắt hơn so với cô ta.
Trong lòng cô ta chờ