Nhiễm Bạch buồn vô cớ nhìn gian phòng kín không lọt gió, cánh môi có chút giương lên.
Thời gian nhanh đến, cũng hẳn là sắp tới rồi.
"Yên tâm, ta sẽ không đích thân động thủ."
Nghe được Nhiễm Bạch nói vậy, Phong Lạc trong mắt xẹt qua một tia hoài nghi.
Sẽ không đích thân động thủ?
Nói cách khác...
Vẫn sẽ động thủ?
"Ký chủ, chẳng lẽ cô muốn để người khác thay cô giết người?"
Nhiễm Bạch khẽ vuốt cằm, cặp mắt đào hoa yêu dị chiết xạ tia sáng gian xảo, cánh môi tách ra ý cười ngọt ngào, sạch sẽ mà thuần túy.
"Ừm, không sai, chính là như vậy."
Cô ả nhìn thấy nụ cười trên mặt Nhiễm Bạch, chỉ cảm thấy muốn xé nát cái nụ cười xán lạn này!
Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều bị người khác trào phúng rằng dáng dấp xấu.
Cho nên, trên thế giới này tại sao phải tồn tại người có dung mạo xinh đẹp chứ!
Nếu như các người không có khuôn mặt mỹ lễ, liền sẽ không có ai trào phúng tôi nữa.
Cho nên, cô ta muốn huỷ đi tất cả những người có dáng dấp đẹp mắt.
Suy nghĩ cực đoan thì tính sao?
Nhiễm Bạch hai mắt hơi khép, nhàn nhã lười biếng tựa ở trên tường, nhếch miệng lên như cười như không: "Dì đoán xem, dì sẽ chết như thế nào?"
Cô ả khinh thường hừ lạnh một tiếng, trong lòng suy nghĩ, nếu như con nhóc này không nguyện ý.
Vậy thì cô ta sẽ tự động thủ.
Cô ả chậm rãi đi về phía Nhiễm Bạch, trên nét mặt thoáng hiện âm tàn.
Nhưng mà tay còn chưa chạm đến Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch liền hét toáng lên, Nhiễm Bạch chỉnh áo sơ mi của mình cho thật lộn xộn, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Nước mắt treo trên gương mặt trắng nõn, nhìn cực kỳ thê thảm, còn tự bóp ra mấy dấu đỏ trên người mình, thê lương nhìn cô ả:
"Đừng! Đừng! Tôi không muốn, oa oa ao....!Huhu...".
Truyện Kiếm Hiệp
Cô ả một mặt mộng bức, cô ta...!chưa làm gì mà?
Cho nên, con nhóc này đang làm gì?
Vì sao ả nhìn mà không hiểu?
Mới vừa rồi còn cười đến một mặt ngọt ngào dựa trên vách tường, Nhiễm Bạch lúc này lại khóc giống như một búp bê dễ nát, mặc dù nhìn mười phần chật vật, nhưng nếu nhìn kỹ thì lại không có một chút bị tổn thương thật sự nào.
Phong Lạc: "..."
Hmmm....
Tốc độ lật mặt này...
Ta không ngại phát cho ký chủ nhà ta một cái tượng vàng Oscar?
Hay là vị diện sau để ký chủ làm diễn viên? Cầm xuống ảnh hậu không là vấn đề!
Cô ả nhìn thấy Nhiễm Bạch khóc đến thê thảm, cũng không có nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp vươn tay muốn lột sạch quần áo Nhiễm Bạch.
Phong Lạc đồng tình nhìn cô ả một chút, căn cứ theo cá tính của ký chủ nhà nó, đoán chừng một giây sau, liền có một đám người xông tới.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Phong Lạc.
Diệp Khê nhìn thấy Nhiễm Bạch lâu như vậy vẫn chưa đi ra, lo lắng nhíu mày, biết được những người khác rất nhanh liền đi ra, mi tâm càng cau có lợi hại hơn.
Hạ Y Y an ủi vỗ vỗ lưng Diệp Khê:
"Nhiều người như vậy, sẽ không có việc gì."
Diệp Khê mím chặt môi, môi mím thành một đường thẳng, ai nhìn vào cũng có thể biết tâm tình cô đang rất tệ.
"Những người kia đi ra rất nhanh, vì sao hết lần này tới lần khác Bạch Bạch lại ở trong đó lâu như vậy?"
Hạ Y Y lắc đầu, cô cũng không biết có chuyện gì.
Nhưng Nhiễm Bạch sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ?
Lúc này, Địch Ảnh Phong mang theo một người đàn ông nhìn hơn ba mươi tuổi đi tới.
Cẩn thận quan sát liền sẽ phát hiện, Địch Ảnh Phong đi sau người đàn ông kia một bước, mặc dù khoảng cách giữa hai người không xa, lại đủ để chứng minh, thân phận của người đàn ông này bất phàm.
Nhìn thấy Diệp Khê cùng Hạ Y Y đứng ở nơi đó, Địch Ảnh Phong khẽ gật đầu biểu thị lễ phép, sau đó hỏi:
"Đây là căn cứ trưởng, đến đây gặp Diệp Bạch."
Mousse ôn hòa cười một tiếng, một đôi hồ ly mắt lóe ra ánh sáng khôn khéo, quanh thân khí thế thuộc về thượng vị giả:
"Chào hai vị cô nương."
Diệp Khê và Hạ Y Y sửng sốt một chút, đều không nghĩ tới căn cứ trưởng thế mà trở lại đến xem Nhiễm Bạch, sau đó lễ phép đáp lại nói,
"Căn cứ trưởng tốt."
"Căn cứ trưởng tốt."
Mousse không nhìn thấy Nhiễm Bạch thì lên tiếng dò hỏi:
"Diệp Bạch cô nương đang ở đâu?"
Diệp Khê nhíu nhíu mày lại, trong mắt lóe ra lo lắng:
"Bạch Bạch đi vào kiểm tra rất lâu rồi mà vẫn chưa đi ra."
Mousse có chút nheo lại mắt hồ ly, trong mắt xẹt qua một tia tinh quang, cười cười ôn hoà:
"Thật sao? Vậy thử gõ cửa một chút xem sao."
Mousse nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng trong phòng không đáp lại.
Mousse nhíu nhíu mày, tiếng đập cửa lớn hơn, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Mousse tiếp tục gõ thêm mấy lần, nhưng vẫn không có chút đáp lại nào.
Trong lòng tất cả mọi người hơi hồi hộp một chút.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Mousse liếc Địch Ảnh Phong một chút, trầm giọng hỏi Diệp Khê:
"Diệp Bạch cô nương đi vào bao lâu rồi?"
Diệp Khê cắn chặt môi, bên trong giọng nói có chứa cảm xúc lo lắng rất mãnh liệt:
"Đã gần hai mươi phút."
Nghe vậy, trực giác của Mousse lạp tức cảm thấy không tốt.
Kiểm tra thân thể