Ôn Ngôn nhìn thấy dáng vẻ do dự của Lăng Vũ, trong lòng hiểu rõ.
Hắn mỉa mai nhìn Nhiễm Bạch.
"Ký chủ, có thể cái hệ thống kia muốn rời khỏi Ôn Ngôn.
Ký chủ có thể rời khỏi vị diện này."
Nhiễm Bạch nghe Phong Lạc nói, trong mắt lóe ánh sáng quỷ quyệt:
"Nhưng phải chết đi thì mới rời khỏi vị diện được.
Ký chủ à, phục chế cơ thể cho cô ta cần thời gian."
Phong Lạc ảo não nói.
Ký chủ nhà nó căn bản không thể đo lường được bất cứ tin tức nào.
Muốn phục chế một cái phục chế thể cũng rất là phiền phức.
Nhiễm Bạch đối đầu với ánh mắt trào phúng của Ôn Ngôn, cô nhếch miệng lên một vòng ác liệt cười, làm khẩu ngữ:
"Trò chơi kết thúc."
Ôn Ngôn tự nhiên xem hiểu khẩu ngữ Nhiễm Bạch làm, hắn nhíu chặt lấy lông mày, trong lòng có dự cảm không tốt, Nhiễm Bạch có ý gì?
Nhưng mà, một giây sau, hắn liền biết.
Nhiễm Bạch trực tiếp cầm lấy dao găm, vọt tới ngoài cửa, thét lên:
"Anh! Đừng để ý tới em!"
Ôn Ngôn trợn mắt hốc mồm nhìn tất cả phát sinh trong nháy mắt.
Nhưng đáng chết là hắn thế mà không thể động đậy!
Nhìn thấy hành động tự nhiên của Nhiễm Bạch, sắc mặt Ôn Ngôn khó coi tới cực điểm.
Hoá ra, cô đang đùa cợt hắn sao? Nhìn hắn tự cho mình là đúng.
Một giây sau, Ôn Ngôn cảm giác được một cỗ đau nhức như bị xé rách linh hồn.
Loại đau đớn kia, đủ để đem hết thảy đều hủy diệt.
Dao găm vạch phá chiếc cổ, lưu lại một vết dao thẳng tắp, máu tươi không ngừng tuôn ra.
Nhiễm Bạch vô lực ngã trên mặt đất, nhếch miệng lên một vòng cười quỷ dị.
Anh trai của ta, cái dạng này, có phải ngươi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ta không?
Lăng Vũ nhìn chòng chọc vào bóng dáng ngã trong vũng máu, súng ngắn hắn nắm chặt trong tay chẳng biết từ lúc nào đã rơi trên mặt đất.
.
.
Tống Vũ Điềm nhận được tin Nhiễm Bạch chết liền trực tiếp chết máy:
"Ngưng Mặc, cậu chơi tôi sao? Nhiễm Bạch chết như thế nào."
"Còn muốn chất vấn số liệu thu được của bản hệ thống, Nhiễm Bạch hoàn toàn chính xác đã chết rồi."
Ngưng Mặc xù lông, ngạo kiều nói.
"Tôi nhổ vào! Chết như thế nào?"
Tống vũ Điềm nghĩ mãi mà không rõ.
Lăng Vũ đem Nhiễm Bạch bảo hộ tốt như vậy, Nhiễm Bạch làm sao có thể chết?
"Nam phụ bắt cóc Nhiễm Bạch, muốn tài sản của Lăng thị.
Nam chính đương nhiên không có khả năng cho, cho nên Lăng Bạch chết rồi."
Tống Vũ Điềm sờ sờ cái cằm, mặt không biểu tình nói:
"Cho nên, nhiệm vụ của tôi xong rồi sao?"
Ngưng Mặc: ".
.
."
Ha ha!
Nhiễm Bạch lần nữa mở mắt, đã trở lại bên trong không gian hệ thống.
Phong Lạc đã thôn phệ cái hệ thống kia, hiện tại có mấy phần suy yếu.
Mặt ủ mày chau bò trên mặt đất, cái đuôi rủ xuống.
"Cái kia, ký chủ ―― "
Phong Lạc do dự nói:
Nhiễm Bạch khóe môi câu lên một nụ cười xán lạn:
"Muốn nói cái gì?"
"Ký chủ, cô đã không quan tâm Lăng Vũ, nhưng tại sao phải lựa chọn phương thức như vậy để kết thúc?"
Phong Lạc có chút hoang mang, nó không hiểu ký chủ không thích Lăng Vũ, nhưng cuối cùng.
.
.
"Cái này à, bởi vì ―― "
Nhiễm Bạch trong mắt chớp động một tia độc ác thú vị, cố ý kéo dài câu:
"Cái gì?"
Phong Lạc mong đợi hỏi.
"Đồ vật mà ta không thích, cũng không đến phiên người