Thanh Hoà không hiểu rõ mà hỏi: "Bản thân em yêu thương gia đình thì tại sao lại tự sát như thế, anh thấy việc bị hãm hại cũng sẽ có cách giải quyết, còn không kể rằng gia đình em cũng đã sắp xếp xong mọi thứ."
Bản thân Diệp Thanh Hoà nở một nụ cười đầy phức tạp, mà nhìn hắn nói: "Mọi việc cũng rất phức tạp, nhưng em nghĩ anh cũng không cần biết về nó, chỉ là khi chết rồi em mới nhận ra đời này và đời trước khác nhau mà thôi.
Hoặc cũng có thể có sự hiểu lầm nào khác mà em không làm rõ."
Thanh Hoà: "Thế hiện tại linh hồn em ở đâu vẫn ở trong thân xác này hay là như thế nào, em có thể sử dụng tiếp thân xác này hay không, ít nhất hãy chính miệng em mà nói chuyện với gia đình em."
Diệp Thanh Hoà cười rồi lắc lắc đầu nói với hắn: "Em vốn dĩ đã chết chỉ là còn chút vươn vấn nên còn tồn tại mà thôi, cũng không thể vào thân xác mà trực tiếp chính miệng mặt đối mặt với gia đình mà trò chuyện được, có thể nhờ anh giúp em chuyển lời với họ không, a vẫn là không cần chuyển lời đâu, anh chỉ cần sống như cách anh muốn là được, chỉ là cảm thấy bản thân có lỗi với sự yêu thương của cả nhà dành cho em."
"Đúng rồi em đến đây là mục đích cho anh xem ký ức của em, để tránh việc có những thứ khác với thế giới của anh mà có thể anh sẽ không biết thì cũng sẽ phiền phức lắm.
Cũng như không làm anh như rắn mất đầu mà lăn lộn." Diệp Thanh Hoà vừa nói vừa cười bởi vì hắn nghe thấy nội tâm sôi động không hợp mặt ngoài của Thanh Hoà, lúc đó còn lo lắng anh ấy mới thay đổi hoàn cảnh mà xảy ra chuyện gì nguy hiểm hay không.
Nhưng sau hôm nay thì bản thân hắn cũng yên lòng.
"Bây giờ em sẽ truyền ký ức cho anh, có thể sẽ có chút sốc vì quá nhanh mà tiêu thụ ký ức nên lúc thức dậy anh sẽ khó chịu nha, nhưng chỉ hôm nay thôi." Sau khi Diệp Thanh Hoà vừa dứt lời thì tầm mắt của Thanh Hoà lập tức tối sầm lại, sau đó xuất hiện là những đoạn ký ức, bởi vì nó giống với chiếu điện ảnh nên cũng không khó chịu nhiều lắm chỉ giống như bản thân ba ngày ba đêm chơi game không tiết chế, nhiều nhất ngủ đến chiều là sẽ ổn.
Sau đó hắn nhìn thấy cuộc đời của Diệp Thanh Hoà trải qua.
Từ một đứa trẻ bập bẹ biết nói biết đi, sau đó lớn đến độ tuổi đi học từ tiểu học đến trung học rồi đến lên làm một sinh viên.
Có lúc khóc, có lúc cười có những lúc cười đến chảy cả nước mắt, hay những lúc sum vầy bên gia đình, bên môi luôn luôn đều treo nụ cười.
Sau đến khi bị hãm hại và tự sát lúc sau mà kết thúc.
Sau