Bà Diệp nấu đồ ăn rất chi là ngon, được cái hắn cũng không kén ăn gì.
Sau khi ăn xong hắn cũng đi ra nhà khách, cùng với bà Diệp ngồi xem tivi.
Bà Diệp cũng chỉ đẩy trái cây lại gần chỗ hắn ngồi hơn, sau đó cũng tiếp tục xem nội dung trên tivi, sự săn sóc của bà cũng làm cho sự khẩn trương của hắn cũng dần biến mất, dần dần cũng thả lỏng mà tận hưởng thời gian yên bình này.
Nói chuyện cái gì, này là việc của hắn sau này, hiện tại hắn thì chỉ cần xem phim với ăn trái cây mà thôi.
Thanh Hoà híp mắt vừa ăn trái cây vừa nghĩ như thế.
Buổi chiều nhẹ nhàng mà trôi qua, trong lúc đó bà Diệp có đi vào nhà bếp để nấu bữa tối, mọi người trong nhà đều lục tục từng người trở về đến nhà, sau khi cả nhà cùng dùng bữa tối xong, mọi người đều quây quần trong phòng khách.
"Tiểu Hoà, mấy bữa nay con có thể nghỉ ở nhà không cần đi học ba đã nói với nhà trường của con rồi, ở nhà hoặc đi chơi cho khuây khỏa tinh thần đi." Sau khi đi xuống nhà ông Diệp ngay lập tức nói với Thanh Hoà về việc này, ông nói tiếp: "Còn sự việc con bị hãm hại vu oan con không cần suy nghĩ về nó nữa, ba mẹ và anh chị con đều sẽ sử lý bọn họ."
Thật sự!? Không cần đi học ư!? trong lòng Thanh Hoà ngay lập tức nở hoa, hắn kiềm lại việc bản thân có khả năng vui đến bật cười tại chổ, rồi trả lời ngay: "Dạ con hiểu rồi ạ."
Cứ tưởng là phải ngay lập tức tiếp tục đời sống của sinh viên, không ngờ còn được hoãn lại, ha ha thiên đường.
Còn việc nguyên chủ bị hãm hại, đã có gia đình nguyên chủ xử lý hắn cũng không cần lo lắng về nó.
Không cần đi học, không cần làm gì cả, đây là cuộc sống cá mặn hắn từng mong ước.
Diệp Liên hỏi sau khi hắn vừa nói xong: "Thế tiểu Hoà có dự định gì chưa, em có tính đi đâu chơi hay không?"
Bà Diệp nói: "Con xem muốn đi đâu chơi hai mẹ con mình cùng đi, bỏ ba con với anh chị con ở nhà đi."
"Ơ kìa mẹ, tại sao mẹ lại giành đi chơi với tiểu Hoà trước rồi."
"Bà với tiểu Hoà đi rồi, ở nhà ba cha con bọn tôi ở nhà thì làm sao." Ông Diệp nói.
"Ở nhà, cơm thì có dì giúp việc lo rồi, mà ba cha con mấy người cũng cần đi làm mà." Bà Diệp ngay lập tức nói ra.
"Không chịu, cứ nghĩ mẹ với tiểu Hoà đi chơi mà con sắp phải bị chôn trong đống công việc hoàn toàn không thể làm việc được đâu." Diệp Liên vừa nói vừa tỏ ra đáng thương để mẹ có thể châm chước mà mang