Chờ Kỳ Ngôn ngủ, anh liền đứng bên cửa sổ phòng gọi Vincent, mới biết sự tình nghiêm trọng hơn nhân viên cứu hộ nói nhiều.
"Chỉ huy, mỗi lần ngài mất tích là mất tích lâu thế, emtưởng là ngài không chết dưới pháo của quân Phản Loạn, ngược làm làm tăng thành tựu nhân sinh đỉnh điểm cho bọn hải tặc, làm hết hồn."
Vincent gào vài câu, không nói xàm nữa mà đưa ra tin tức.
"Phi thuyền dân dụng bị hải tặc vũ trụ bắt cóc, rồi nổ mạnh trong con đường chuyển tiếp.
Nói trắng ra việc này là do bọn hải tặc vừa gà vừa dốt, không đủ năng lực nghiệp vụ, không biết khi đang chuyển tiếp thì cấm khai hỏa động võ, nhưng tới miệng phe chủ hòa lại thành điểm công kích mấu chốt phe chủ chiến."
Lục Phong Hàn nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ: "Làm quá thực lực hải tặc vũ trụ, gieo vào lòng công dân Liên Minh hạt giống sợ hãi."
"Không sai lắm, trên mạng đều lưu tuyền tin tức về thực lực hải tặc vũ trụ, vụ việc bị tập kích của Fontaine I được nhắc lại, còn có mấy cái video cũ.
Tóm lại, hải tặc vũ trụ như một con dao bén, treo trên dầu mọi người, không cẩn thận sẽ rơi xuống, giết người thấy máu."
Ngữ khí cậu ta phức tạp: "Ngài hiểu, mọi người đều là dê, đang sung sướng ăn cỏ trên thảo nguyên thì có một con báo chạy ra, cắn chết vài con dê, mấy con còn lại sợ hãi, không phải nói 20 trước không còn con báo nào à? Vấn đề tới tiếp nè, giờ có mấy con báo, mạnh hay không, có tiến hóa không? Càng không biết, càng sợ hãi."
Lục Phong Hàn: "Có người nào đề nghị quân Viễn Chinh ngưng chiến, điều về phòng ngự Leto?"
"Có! Một đống người đề nghị, không ít kẻ cảm thấy quân Phản Loạn mạnh lắm, đánh nhiều năm rồi mà đánh chưa xong, không bằng trước về đánh hải tặc, xong lại đi đánh quân Phản Loạn tiếp, giữ vững khu Trung Ương và Leto."
Lời nói của Vincent kẹt lại trên đầu lưỡi, vẫn nói: "Còn có không ít người đề nghị, điều tra báo cáo của tướng quân Lục Quân năm đó, định lại chiến công, nhắm vào hải tặc vũ trụ đang ngóc đầu lại, đưa ra công đạo cho dân chúng."
Lục Phong Hàn: "Tượng Lục Quân ở quảng trường Sky Diamond có bị ai đẩy ngã không?"
"Không có không có, không đến mức vậy đâu."
"Không đến mức, nhưng cũng nhanh?" Lục Phong Hàn híp mắt: "Việc hải tặc vũ trụ bắt cóc phi thuyền dân dụng tỷ lệ do phái chủ hòa đạo diễn là bao nhiêu?"
Sau vài giây, Vincent đáp: "80%.
Em chịu trách nhiệm về số liệu."
Nói là 80% còn đảm bảo trách nhiệm, nhưng anh hiểu ý Vincent – hàm ý là 100%.
Lục Phong Hàn không giận mà cười: "Thật là một biện pháp tốt.
Tiền tuyến liên tục thất bại, Leto hai lần gặp hải tặc vũ trụ, dân chúng Liên Minh an nhàn đã lâu giờ sợ đến ngủ không nổi.
Cùng với dư luận, mọi người đều hóa chim sợ cành cong.
Chờ cọng rơm cuối cùng đề lên Climo sẽ thuận theo dân ý, đem Nhiếp Hoài Đình đá đi."
"Đây là bất lợi của việc tốc độ lưu thông tin tức nhanh, bản đồ Liên Minh quá lớn, không ai sẽ đi đến tiền tuyến khảo sát, nghe đồn nhiều thì giả cũng thành thật." Vincent nóng nảy: "Một tháng trước, bộ phận của tướng Nhiếp đã bị thay 30 vị trí quan trọng, hầu như là một ngày một vị.
Trận địa bị đoạt lại không thể thủ, em có thể tin là giờ Climo đang ngủ cũng cười tỉnh!"
Lục Phong Hàn mượn so sánh của Vincent: "Câu có thấy con báo nào được đặt trong một đàn dê, không cần nể gì, còn muốn quay về sao?"
"Đương nhiên là không."
Lục Phong Hàn cười lạnh: "Đạo lý này, ai cũng hiểu."
Lại hàn huyên vài câu, Vincent hỏi: "Chỉ huy, chờ khi ngài về tiền tuyến, ông chủ của ngài phải làm sao? Đến lúc đó Leto kinh hoảng, hệ số an toàn phải rơi xuống vực luôn á."
Lục Phong Hàn nhìn về của phòng ngủ, không nói gì một lúc lâu.
Lát sau, anh nói: "Cậu ấy sẽ không ở lại Leto, có người đón cậu ấy đi."
Vincent học chuyên ngành tình báo, đối với việc nhà họ Kỳ không dám nói rõ ràng nhưng cũng biết đại khái: "Ai đón? Nhà họ Kỳ không đáng tin, bên mẹ cậu ta có người sao? Nếu không thì chúng ta mang theo."
Lục Phong Hàn: "Không cần, cậu ấy là người của "bên kia"."
Vincent giật mình, có thể nghe cả tiếng rơi đồ: "Không có khả năng! Tuổi tác cậu ta bao lớn? 19? Mới thanh niên thôi đó!"
Rất nhanh, cậu ta bình tĩnh lại: "Mẹ cậu ta là nhà khoa học ạ? Là thành viên trung tâm của "bên kia"? Nếu là thế thì có thể hiểu.
Nếu là nhân thân trực hệ của thành viên trung tâm "bên kia" sẽ có tên trong danh sách bảo vệ, thông tin cá nhân thật cũng sẽ bị ẩn, không tra được."
"Đây chỉ là suy đoán cá nhân tôi." Lục Phong Hàn hỏi: "Ở Let, nơi nào có làm kiểm tra khoáng thạch?"
"Ngài mang khoáng thạch từ hành tinh hoang về?" Vincent đáp: "Kiểm tra khoách trạch đương nhiên ở Turan! Báo thủ mạnh nhất Liên Minh không phải hư danh, trang bị kiểm tra của họ là đời thứ 9 rồi đó! Toàn Leto không có nơi nào tiên tiến hơn đâu.
Trường học của em với ngài mới có đời thứ 6, đồ cổ, mỗi lần khởi động máy có thể rớt được hẳn 3 con ốc."
Lục Phong Hàn nghi vấn: "Kém tới 3 đời."
Vincent nỗ lực giữ tôn nghiêm cho trường: "Chỉ huy, người đừng xem thường 3 đời này, một đời máy là 8 triệu tinh tệ, 3 đời là 24 triệu! Quản gia cần kiệm của trường quân đội Đệ Nhất, tiết kiệm được 2 triệu tinh tệ!
Lục Phong Hàn: "Phải đối mặt với cái nghèo."
Vincent thở dài, lại chờ mong: "Chỉ huy, khoáng thạch thế nào? Có phát tài được không?"
"Không phải của tôi, của Kỳ Ngôn." Lục Phong Hàn dừng lại chút mới nói tiếp: "Cậu ấy nói, nếu được thương 16 triệu tinh tệ sẽ cho tôi 15 triệu."
Sau một lúc im lặng, Vincet nhỏ giọng: "Có người nuôi thì ghê gớm lắm sao? Có người đưa tiền ghê lắm hả? Phất trong một đêm là kinh khủng khiếp dữ chưa?"
À, rất ghê.
Tâm tình Lục Phong Hàn tốt lên không ít, kết thúc đề tài: "Tôi đi xem Kỳ Ngôn ngủ có đá chăn không.
Đúng rồi, phái chủ hòa phát triển quá thuận lợi, cậu lưu ý nhé, phía sau có thế lục nào quạt gió thêm củi không."
"Rõ!" Sau khi đồng ý, Vincent cân nhắc lại thấy không đúng: "Từ từ chỉ huy, nhiệt độ phòng ngủ luôn ổn định, cái gì mà đá chăn..."
Kết thúc liên hệ.
Lục Phong Hàn giải thích cho hành vi của mình: Vincent quá ồn.
Anh đi về phía đối diện, nhẹ tay mở cửa, phòng ngủ đã được tắt, cơ thể nghe thấy tính hít thở vững vàng.
Ngủ rồi.
Tự nhiên, anh hoài niệm đoạn thời gian ở hành tinh hoang, Kỳ Ngôn quấn áo khoác, ỷ lại nằm trên đùi anh, như việc đến gần, lại gần anh thì