Chờ khi xe huyền phù tiến vào đường chạy, hai bên cảnh vật hoá thành tàn ảnh, khuỷu tay Lục Phong Hàn chống lên cửa sổ xe, bàn tay cầm vô lăng đã hơi tê.
Trong lòng anh tự cười nhạo mình, đó có phải lần đầu sờ mặt Kỳ Ngôn đâu.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu chủ động cho anh sờ.
Có thể giống nhau à?
Lục Phong Hàn dựa vào ghế, cố không để ý Kỳ Ngôn.
Cố cố cho dữ, cuối cùng vẫn nghiêng đầu liếc mắt ngó.
Kỳ Ngôn dùng thiết bị đầu cuối cá nhân chiếu một màn hình nhỏ, nhìn mấy hàng kí tự trên đó rồi ngẩn người, mặt mày chăm chú.
Ánh sáng màn hình chiếu vào mặt cậu, làm làn da càng thêm trắng, như viên ngọc không chút tì vết, không biết ăn gì mà lớn lên.
Đầu ngón tay Lục Phong Hàn lại hơi ngứa.
Vì cố đè cảm giác đó xuống, anh mở chức năng chụp ảnh của thiết bị đầu cuối lên, chụp một tấm sườn mặt của ông chủ nhỏ.
Không biết là do quá tập trung hay không có phòng bị, chụp xong Kỳ Ngôn cũng không hề hay biết.
Tâm tình Lục Phong Hàn sung sướng, hỏi: "Đang làm gì?"
"Viết "Phá Quân." Kỳ Ngôn vừa gõ code, vừa nói chuyện với anh: "Anh lại chụp tôi à?"
Không nghĩ là cậu biết, anh hỏi: "Sao cậu phát hiện?"
"Động tác của anh nhỏ lắm sao, không chút che giấu nên bị phát hiện dễ dàng."
Trong mắt Lục Phong Hàn có ý cười.
Xem ra, cậu cũng không nghiêm túc làm mấy nhỉ.
Hai người không về thẳng nhà mà tiện đường ghé vào tiệm quần áo Đại Bạc.
Do Lục Phong Hàn tự nhiên nhớ ra, sau khi từ hành tinh hoang về, chớp mắt đã là tháng 12, cần đi Đại Bạc đặt quần áo mùa đông.
Dù Liên Minh đã làm ra loại vải mỏng mặc lên là đông ấm hè mát, nhưng vì do ý thức con người đã được hình thành mấy triệu năm, vẫn bị thị giác ảnh hưởng.
Như mỗi lần anh thấy cậu mặc áo sơ mi mỏng, luôn tưởng tượng cậu bị lạnh.
Vào lúc đến Đại Bạc, vẫn là người thợ may lần trước đón tiếp bọn họ.
Vì thời gian đã qua 4 tháng, vóc người Kỳ Ngôn có hơi thay đổi, thợ may đem thước dây lại.
Nhưng lần này ông ấy không tự tiện làm, mà chủ động đưa thước cho Lục Phong Hàn: "Có thể làm phiền ngài lấy so đo giúp tôi không?"
Lục Phong Hàn nhận thước, nhớ lại việc lần trước nói bị đau của Kỳ Ngôn.
Anh đem thước lại gần cậu, cười nhẹ, nhỏ giọng: "Lại đây, xem bé yếu ớt có cao lên, mập ra không."
Kỳ Ngôn đang giải hàm số cao cấp, chìa ra mấy phần lực chú ý cho Lục Phong Hàn, mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.
Đem thước dây quây một vòng quanh eo cậu, ngón tay hơi khép lại, anh cụp mắt xem số trên nó: "Uầy, eo nhỏ lại rồi."
Nhỏ đế nỗi chỉ cần một tay anh cũng ôm hết.
Anh thảo luận với cậu: "Có phải phần ăn A có vấn đề gì không?"
Kỳ Ngôn đáp: "Nhưng anh nấu dở lắm."
Ờ thì, đúng thế.
Giống như ở tiền tuyến, nếu nã pháo có tỷ lệ trúng quá thấp – thì không có tư cách nói chuyện.
Lục Phong Hàn quyết đoán ngậm miệng, buồn rầu: "Vẫn ăn nhiều thêm chút đi, ít uống dịch dinh dưỡng lại, không thể gần nữa được."
Vải do Kỳ Ngôn chọn, kiểu thì trong tay Lục Phong Hàn.
Anh nhìn thợ may chỉ ra mấy loại kiểu mới, cau mày: "Nơi này có bao nhiêu kiểu?"
"Thưa Lục tiên sinh, có 117 kiểu, nếu tính thêm mấy loại vải khác nhau thì còn nhiều hơn một chút."
Anh chưa từng nghĩ qua vấn đề ăn mặc.
Trong trường quân đội Đệ Nhất có quy định đồng phục khác nhau cho từng trường hợp lên lớp hay huấn luyện.
Sau khi gia nhập quân Viễn Chinh, lại chỉ thay qua thay lại vài bộ quân phục, hư thì có cái khác thế vào.
Dùng hai tay cũng có đếm được thời gian nghỉ phép, mặc ké bọn Erich hay Vincent đều được.
Thành ra, khi đối mặt với bản đồ hành tinh phức tạp không chút biến sắc, nhưng lần đầu tiên vì quá nhiều kiểu quần áo mà chỉ huy Lục hoa mắt chóng mặt.
Mà người khởi xướng còn ngồi vẽ vời cái gì trên màn hình giả lập.
Anh chẳng còn cách nào khác ngoài việc nhớ lại thường ngày cậu mặc cái gì, khó khăn lắm mới khoanh vùng phạm vi lại rồi lựa.
Vừa phải bảo đảm tính chuyên nghiệp của vệ sĩ, vừa phải giúp ông chủ nhỏ lựa quần áo.
Nhưng khi nghĩ đến nếu quần áo của Kỳ Ngôn mà do người khác chọn, anh liền mất hứng.
Thôi, mấy chuyện này do mình làm là tốt nhất, trước lạ sau quen.
Vì thế sau nửa tiếng, khi Kỳ Ngôn đang cúi đầu viết công thức phức tạp thì Lục Phong Hàn chăm chỉ chọn quần áo giúp cậu.
Thợ may vừa giúp Lục Phong Hàn ghi chép mấy kiểu được chọn, vừa liếc nhẹ hai người đang ngồi sát nhau, tiểu thiếu gia thì lạnh lùng cao ngạo, vệ sĩ lại chẳng giống vệ sĩ.
Đặc biệt ánh mắt mỗi khi nhìn chủ nhân, có chút..
khó nói.
Sau khi chọn xong vải vóc và kiểu dáng, tinh tệ liền bị trừ trực tiếp vào tài khoản của Kỳ Ngôn, hai người đang chuẩn bị đi thì nghe một giọng nữ yểu điệu mơ hồ truyền đến: "Văn Thiệu."
Thấy Lục Phong Hàn nhìn về hướng đó, thợ may nói: "Người đang nói là khách hàng mới của chúng ta Lạc Phỉ Na nữ sĩ, lần đầu tiên là đến cùng Kỳ Văn Thiệu tiên sinh."
Thợ may chỉ nói một nữ, nhưng hàm ý thì biểu hiện toàn bộ.
Ông ấy biết thân phận của Kỳ Ngôn, mới nói một câu như thế.
Thấy tâm tư ông chủ nhỏ chỉ đặt trên "Phá Quân", không quan tâm mấy chuyện khác, nên Lục Phong Hàn bắt đầu buôn dưa: "Chuyện này nữ sĩ Giang Vân Nguyệt biết không?"
Thợ may hiểu rõ: "Nữ sĩ Lạc Phỉ Na rất kiêu ngạo, nên nữ sĩ Giang Vân Nguyệt cái gì cần biết cũng biết rồi."
Lục Phong Hàn không có hứng thú với scandal của người Leto, mà việc này liên quan đến Kỳ Ngôn, anh cân nhắc chút thì biết, vì chuyện gian lận học thuật của Giang Vân Nguyệt không chỉ bị giam, hỏng thanh danh mà có lẽ vị trí Kỳ phu nhân này cũng sắp giữ không được.
Dựa theo tính cách của bà ta, vất vả bò lên từ tầng chót, đã hưởng qua tư vị làm kẻ bề trên, d*c vọng quyền lực đã được tích luỹ từ lâu thì làm sao buông tay dễ dàng.
Kỳ Vân Thiệu lại không thèm giấu diếm, không chú ý thì ăn trái đắng từ tay bà ta ngay.
Chỉ cần không liên quan đến Kỳ Ngôn, anh cũng vui vẻ hóng hớt, dù sao hai người kia cũng chả có gì tốt.
Không khác suy nghĩ của Lục Phong Hàn mấy, lúc này Giang Vân Nguyệt ngồi trên sô pha, nỗ lực duy trì biểu cảm chờ Kỳ Vân Thiệu nghe điện thoại.
Trước khi bị cảnh sát dẫn đi, bà đã đoán được việc mình vắng mặt một khoảng thời gian sẽ có chuyện.
Chờ đến khi được bảo lãnh ra ngoài, đúng như dự đoán toàn bộ vòng xã giao đều đang bàn tán chuyện cười của bà.
Mấy người trước giờ nịnh hót giờ đã dám nói thẳng mặt bà: "Nghe nói quỹ của nhà họ Kỳ và mấy hạng mục từ thiện giờ cô không quản nữa hả? Đáng thương, rồi bà sẽ quen với việt mỗi ngày pha trà ở nhà, dù sao cũng còn cả đời.
Con trai cô giờ không vào được Turan, chuẩn bị đi đọc sách ở đâu đây?"
Từng câu từng câu đều đâm vào nỗi đau của bà.
Còn ông chồng không những phụ bạc mà còn đạp vào mặt, đem theo người phụ nữ khác thân mật ra vào.
Giang Khải đã bị phế, sau khi ra tù thì tính tình càng lúc càng kém, hay làm việc kích động không lí trí, không trông cậy nổi.
Bà nhớ trong tù có người nhắc nhở, chỉ dựa vào Kỳ Văn Thiệu thì không thể bảo vệ vị trí Kỳ phu nhân.
Có vài thứ phải nắm chắc trong lòng bàn tay mới được.
Vốn bà ta có chút chần chờ, giờ cảm thấy là do tầm mắt mình nông cạn.
Cẩn thật rót trà vào tách, Giang Vân Nguyệt nếm thử, nụ cười càng lịch sự, dịu dàng.
Vào giữa tháng 12, nhiệt độ dần giảm xuống, hành tinh Leto còn chưa có gì thì học viện Turan ỷ mình có hệ thống điều tiết