Kỳ Ngôn nghĩ chính mình mặc áo lông, đeo tai nghe đã là ăn mặc rất dày rồi, không nghĩ đến khi vào phòng học đã thấy Hạ Tri Dương quấn kín tới nỗi tưởng đâu cậu ta mập thêm 10 cân.
Bao tay, khăn quàng cổ...! không thiếu món nào.
Thấy Kỳ Ngôn nhìn mình chằm chằm, Hạ Tri Dương cúi đầu ngó cái áo khoác màu cam trên thân: "Có phải mặc vào bao nổi không? Đây là trend mới nhất hiện nay của Leto nhá!"
Cậu ta vụng về cởi áo khoác, chỉ bên trong: "Xem nè, không chỉ chống đạn mà còn phòng việc va chạm, thậm chí phòng nổ luôn, lúc nguy cấp bảo vệ một mạng của tui nè."
Kỳ Ngôn hiểu sao cái áo này được hoan nghênh rồi, liền nói: "Gần đây cậu có muốn ở lại trường không? Hệ thống phòng hộ của trường khá tốt, an toàn hơn nhiều."
"Ý! Có lý có lý, không cần ngồi xe về nhà, giảm bớt tỷ lệ xảy ra sự cố xe huyền phù!" Ánh mắt Hạ Tri Dương phát sáng, đấm vào lòng bàn tay: "Đề nghị này hay! Tôi đi xin phép thử xem gần đây có thể ở lại trường không."
Rồi lại thở dài: "Tui không muốn chết sớm một chút nào, trong nhà tui còn một lố xe huyền phù limited chưa lái lần nào đó."
Lục Phong Hàn chuyển đề tài: ""Tình huống đặc biệt nghiêm trọng?"
Hạ Tri Dương đem mấy cái mình biết xổ ra hết: "Chắc là vậy, ba mẹ tui đều không có tinh thần nhìn tui nữa, mỗi ngày ra cửa không phải uống trà chiều thì là hẹn ăn tối, một đám người ngày đêm tụ tập thương lượng, bàn chuyện.
Cái cụ thể thì tui không rõ nhưng có lẽ phải chú ý an toàn.
Nhà tui mấy đời toàn con một, từ sau khi cậu bị thương nặng, ba me tui không muốn cho tui ra ngoài, lại sợ trong nhà bất ngờ nổ mạnh, chết chùm một lượt thì sao."
Lại hỏi Kỳ Ngôn: "Trong nhà ông có phải chẳng ai nhắc nhở gì không?"
Kỳ Ngôn gật đầu.
Hạ Tri Dương tức giận: "Tui biết mà! Giang Vân Nguyệt không phải mới được bảo lãnh ra sao, bà ta lại làm như chả có gì xảy ra, khắp nơi tụ hội uống trà! Mẹ tui hôm qua còn nói với ba tui, nói số bà ta không tệ, không chỉ vẫn yên ổn làm Kỳ phu nhân, mà trong mấy người chết bất ngờ kia có hai người không có quan hệ tốt với bả."
Lục Phong Hàn chăm chú: "Trùng hợp thế?"
"Đúng đó, có một người vừa trong buổi trà chiều nói bà ta xuất thân đê tiện, vào tù là đáng.
Tới khuya về nhà thì gặp sự cố ngoài ý muốn mà chết đi." Hạ Tri Dương đoán mò: "Tui nghi bà ta có kỹ năng nguyền rủa gì đó."
Lục Phong Hàn không tin chuyện nguyền rủa, càng nghi ngờ sâu thêm.
Trong sảnh nhà họ Kỳ, mấy vị phu nhân đang ngồi uống trà cũng đang tán gẫu sự kiện này, nói người đó không tích khẩu đức, vận may kém.
Giang Vân Nguyệt giấu vẻ đắc ý, nói mình có việc phải đi nhà bếp, tạm thời rời đi.
Mới đi một đoạn thì có người đuổi theo.
Đó là mẹ của Sa Kha, hai đứa con trai là bạn học tốt nên quan hệ hai nhà cũng thân cận.
Vừa vào nhà bếp, Giang Vân Nguyệt dắt mấy khối bánh tinh xảo lên đãi, lưu ý thời gian.
Vẻ mặt mẹ Sa Kha ân cần, không giống giả đò: "Đứa nhỏ Giang Khải này chỉ tạm thời bị ma quỷ ám ảnh, vẫn rất ưu tú.
Giờ không thể vào Turan, tính đi nơi nào?"
Ngó thấy có bóng người, Giang Vân Nguyệt phiền muộn: "Tôi đang lo lắm.
Sau chuyện này ba nó cũng giận mẹ con tôi, bà biết mà, tôi và nó chỉ có thể dựa vào ông ấy.
Trước đây Văn Thiệu rất thích nó, giờ Kỳ Ngôn quay lại thì mọi chuyện cũng khác."
Hiểu bà ta muốn nói gì, mẹ Sa Kha kinh ngạc che miệng: "Lúc Sa Kha nói với tôi tôi còn không tin, thật à? Tuy Kỳ Ngôn bị nuôi bên ngoài nhưng Kỳ Văn Thiệu vẫn luôn hết lòng chỉ dạy để kế thừa nhà họ Kỳ sao?"
Mắt Giang Vân Nguyệt đỏ lên, như muốn che giấu mà cúi đầu: "Dù sao Kỳ Ngôn cũng là con ruột của ông ấy, lại thông minh, Văn Thiệu cho tiền nó, giúp nó lót đường vào Turan, tôi hiểu hết."
Bà ta nghẹn ngào: "Chỉ là con trai tôi đáng thương, bị ba nó đem đi làm đá kê chân cho anh trai.
Tôi thấy nguy hiểm nên mới muốn lấy thưởng cho Giang Khải, bỏ thêm chút tiền mà không ngờ..."
"Không ngờ người cướp hết danh tiếng là Kỳ Ngôn." Mẹ Sa Kha thở dài: "Cô vẫn quá nóng vội."
"Làm sao mà tôi không vội cho được?" Giang Vân Nguyệt càng nói càng buồn khổ: "Hiện tại Kỳ Ngôn chiếm hết tiếng tốt, Giang Khải thì bị Turan cho thôi học, trường khác cũng không muốn nhận nó.
Nó mới 18 tuổi, phải sống làm sao?"
Giang Khải đang trốn bên cạnh cửa, vốn chỉ muốn vào nhà bếp lấy đồ ăn, không biết lại bất ngờ nghe thấy "Chân tướng".
Thì ra mọi chuyện đều có lý do!
Thì ra nguyên nhân khiến hắn bị đuổi học, bị người ta xem thường phỉ nhổ, ở Giải thưởng Röntgen nhận hết nhục nhã, thành chuyện cười cho thiên hạ đều là do, đều là do bản thân chỉ là đá kê chân cho Kỳ Ngôn!
Thời khắc này, tinh thần bên bờ sụp đổ của hắn tìm được nơi chống đỡ, thâm tâm nổi lên lửa giận, mặt hắn trắng bệch lảo đảo chạy đi.
Hắn thầm nghĩ, nếu trên đời này không còn ai tên Kỳ Ngôn, nếu nó biến mất...!
Trong phòng bếp, xác định Giang Khải đã đi rồi, Giang Vân Nguyệt thu lại nước mắt vừa lựa chọn bánh ngọt vừa nghĩ....!
Đứa con này bà ta nuôi mười mấy năm, tuy không có tài cáng gì nhưng có vài thời điểm sẽ dùng được.
Giải quyết được Kỳ Ngôn, nhà họ Kỳ tạm thời sẽ không có người thừa kế.
Còn Kỳ Văn Thiệu, người đàn ông đó không còn là quý công tử hào hoa, phong nhã khiến Lâm Trĩ phải lòng nữa.
Đánh nhau thật, chưa biết ai thua ai thắng đâu.
Bà ta dùng dáng vẻ đoan trang đi về hướng nhà kính, mỉm cười – Giang Khải, con tuyệt đối đừng làm mẹ thất vọng.
Kỳ Ngôn ở lại phòng thí nghiệm thêm hai giờ, cùng mọi người trong tổ hoàn thành đối chiếu dữ liệu cuối cùng.
Trải nghiệm này rất mới mẻ với cậu: "Tôi vẫn cho rằng việc nghiên cứu khoa học luôn là một việc rất cô đơn, bây giờ phát hiện...."
"Có phải rất náo nhiệt không?" Tóc đuôi ngựa của Diệp Bùi đung đưa theo bước chân cô: "Mình thích yên tĩnh suy nghĩ một mình, cũng thích mọi người vui vẻ, ồn ào làm việc cùng nhau!"
Cô nhìn Kỳ Ngôn, cười: "Cậu biết cậu có một tật xấu rất lớn không?"
Kỳ Ngôn: "Tật xấu gì?"
"Quá lạnh lùng! Không phải nói là lạnh lùng không tốt, nhưng mà đôi khi cậu cũng nên nếm một chút khói lửa nhân gian, không chừng có gặp được nhiều niềm vui khác biệt!"
Diệp Bùi cố gắng kéo Lục Phong Hàn làm đồng minh: "Đúng không?"
Lục Phong Hàn đi theo bên người Kỳ Ngôn, cười: "Cậu ấy vui là tốt."
Lên xe, Kỳ Ngôn lại mở màn hình ra tiếp tục cấu trúc "Phá Quân".
Lục Phong Hàn lái xe vững vàng, hỏi: "Vừa làm nhiệm vụ tổ nghiên cứu, vừa làm Phá Quân, có mệt lắm không?"
Kỳ Ngôn lắc đầu: "Không, làm nhiệm vụ tổ nghiên cứu là thời gian nghỉ ngơi của tôi.
Còn việc của "Phá Quân" thì hơi mệt, làm việc kia giúp tôi có thể thư giãn đầu óc."
Cậu giải thích: "Giống như việc tính toán giá trị cố định tầm trung của Shapley làm mình mệt mỏi, thì tính 2 + 2 =4 là nghỉ ngơi."
Lục Phong Hàn cười rộ: "Đừng nói cậu này trước mặt bọn Diệp Bùi."
Kỳ Ngôn nghi hoặc: "Tại sao?"
"Có thể gây tổn hại không thể cứu vãn với lòng tự trọng của bọn họ." Lục Phong Hàn tiện tay niết mặt Kỳ Ngôn: "Sao cậu lớn lên thông minh thế này?"
Kỳ Ngôn đáp: "Hít không khí mà lớn."
Lục Phong Hàn nhíu mày: "Tôi cũng hít không khí để lớn mà, sao không thông minh như vậy?"
Kỳ Ngôn suy nghĩ hai giây, an ủi: "Nhưng anh đẹp trai."
Tay đang nắm vô lăng của Lục Phong Hàn siết lại.
Nhất thời không biết đáp gì, đành nhìn hướng khác không ngó Kỳ Ngôn nữa.
Đi thêm một lúc, anh đánh vỡ im lặng: "Có người theo dõi chúng ta." Anh lười biếng đánh giá: "Kỹ thuật không ra sao, khó mà không chú ý."
Ánh mắt của Kỳ Ngôn dời khỏi màn hình, nghe Lục Phong Hàn nói: "Hơi lạ."
Lục Phong Hàn cũng cảm thấy lạ.
Nếu là kẻ mà mấy hôm nay liên tục tập kích người quyền quý thì kĩ thuật không thể kém vậy.
Chẳng lẽ, Kỳ Ngôn đã đắc tội ai đó rồi.
Ngồi trên ghế lái, Giang Khải nhìn chằm chằm chiếc xe thuộc về Kỳ Ngôn, ánh mắt điên cuồng.
Hắn không thể ngừng việc nghĩ đến, nếu không có Kỳ Ngôn thì hắn vẫn là Kỳ thiếu gia người người vây quanh, là người thừa kế sáng giá, thi vào Turan, sinh viên tốt tiền đồ rộng mở, mẹ hắn vẫn là Kỳ phu nhân cao quý.
Cuộc đời của họ không có bất kì vết nhơ nào.
Bọn họ sẽ không bị châm biếm, mỉa mai, không làm đá kê chân cho bất cứ ai.
Càng sẽ không bị cái gọi là gian lận học thuật đẩy vào ngục tối, và thân phận con ngoài giá thú vĩnh viễn là bí mật!
Tại sao Kỳ Ngôn lại tồn tại?
Nếu không có nó, thật tốt...
Trong mắt hắn ta tràn ngập tơ máu, nở nụ cười quỷ dị.
Ngón tay hắn ta dùng sức nhấn vào nút tăng tốc, nhìn thẳng về phía trước, giọng nói kẹt lại ở cổ, trong miệng lẩm bẩm: "Đi chết đi, đi chết đi, đi chết....."
Trong nháy mắt, sau xe bị đâm vào, Lục Phong Hàn xoay vô lăng, ôm Kỳ Ngôn vào ngực.
Cùng lúc, hệ thống phòng hộ trong xe được khởi động bảo vệ cả hai chặt chẽ.
Cú va chạm mạnh thường khiến xe huyền phù nổ tung, người bên trong chắc sẽ tử vong, ngạc nhiên thay chỉ làm cho xe của hai người lõm một chút, xẹt ra tia lửa.
Nửa tiếng sau, cục cảnh sát.
Kỳ Ngôn và Lục Phong Hàn ngồi sát nhau trên sô pha, trong tay cầm một ly nước ấm.
Một bên khác, Giang Khải dựa vào tường ngồi đó, đầu cúi thấp, tóc dài che lại mặt mày.
Theo giám sát, xe Giang Khải đang chạy trên đường đột nhiên tăng tốc cực hạn, đâm vào xe huyền phù mục tiêu và kích hoạt phòng hộ trước khi va chạm, mục đích không nói cũng biết.
Chuyện này bước đầu phán định là mưu sát không thành.
Giang Khải tranh luận: "Tôi không có! Tôi không có cố ý giết người, tôi đang ngồi trên ghế lái thì đột nhiên xe mất khống chế...!gần đây ở Leto không phải hay xảy ra mấy chuyện như thế sao? Tôi hoài