Đây là lần thứ hai Ký Linh lạc vào cõi mơ này, mây mù giăng giăng, khung cảnh hoang vắng.
Không biết có phải do có kinh nghiệm lần trước không mà lần này nàng không hề hoảng hốt một chút nào, thậm chí còn xoa xoa tay sẵn sàng đi khám phá cảnh hư vô này một phen.
Đâu biết nàng hào hứng, giấc mộng lại không chiều ý, vừa đứng dậy đi được mấy bước thì thình lình đất rung núi chuyển!
Ký Linh cũng bị chao đảo theo, tựa bị một bàn tay khổng lồ túm lên ra sức lắc, cánh tay cẳng chân như sắp bay đi mất, đầu đau muốn nứt.
Cuối cùng, không gian bị bổ ra, sương mù tản đi hết, hiện ra khuôn mặt Đàm Vân Sơn to đùng kề sát mặt nàng.
Một người dù có khuôn mặt tuấn tú thế nào nếu xem ở khoảng cách gần thế này cũng chỉ còn thấy mắt, mũi, miệng. Ký Linh giật mình, đang định nói thì Đàm Vân Sơn bỗng đặt một ngón tay lên môi ra dấu cho nàng giữ im lặng.
Ký Linh hiểu nhưng không định nghe theo, bất kể là ai đang mộng đẹp lại bị người ta lay lắc như điên bắt tỉnh đều chẳng thể tốt tính nổi: “Ư…”
Đến một chữ còn chưa có cơ hội nói ra, Ký Linh đã bị người ta bịt chặt miệng!
Đàm Vân Sơn tỏ vẻ xin lỗi nhưng động tác chẳng hề nương tay chút nào, Ký Linh vốn đã sát góc tường bị tay chàng đẩy một cái liền va sau đầu vào tường!
Ký Linh tức không chịu được, Đàm Vân Sơn cũng giật nảy mình, vội kề vào tai nàng thì thầm “Phùng Bất Cơ có vấn đề” sau đó có lẽ tin rằng Ký Linh sẽ không phát ra tiếng nữa bèn thả tay ra, giúp nàng xoa sau đầu.
Đàm Vân Sơn bịt miệng nàng ác cỡ nào thì xoa cho nàng dịu dàng, thong thả cỡ ấy.
Từng chút từng chút xoa tới hết đau, xoa tới mềm lòng.
Chuông Tịnh Yêu kêu đinh đang trong tâm tưởng Ký Linh nãy giờ hóa thành một vũng nước, lặng lẽ chảy đi hết.
Im lặng chuyển đầu rời khỏi bàn tay chàng, Ký Linh mới cúi đầu hỏi nhỏ: “Phùng Bất Cơ làm sao?”
Nghe giọng biết cô nương này đã bình tĩnh lại, Đàm Vân Sơn thở phào nhẹ nhõm đáp ngay: “Đừng nói gì, đi theo tôi.”
Đến tận lúc rón rén theo Đàm Vân Sơn đi ra ngoài, Ký Linh mới phát hiện cửa miếu đã mở ra từ lúc nào, dù rằng cửa miếu vốn dĩ cũng không đóng kín nhưng nửa mở như hiện tại rõ ràng là đã có ai đó đi ra ngoài. Tất nhiên Phùng Bất Cơ đã không còn trong miếu.
Trăng sáng núi lặng, chân đi trên cỏ dại, xao xác xào xạc.
Cũng may hai người đứng dưới tàng cây cách miếu không quá xa nói chuyện chuyên tâm, từ lời nói tới biểu cảm đều không hề có một chút đề phòng như dám chắc không có khả năng bị ai nghe lén.
Nhưng trên đời này, xưa nay không có gì là tuyệt đối.
Sau bụi cỏ dại, Ký Linh và Đàm Vân Sơn sóng đôi nằm sấp, hai cặp mắt tỏa sáng, bốn chiếc tai dựng thẳng.
Người nói chuyện dưới tàng cây với Phùng Bất Cơ là một người đàn ông lạ mặt trông khoảng ngoài hai mươi, mặt mày thanh tú, nho nhã thư sinh, áo trắng mộc mạc trang nhã thật không hài hòa với cảnh rừng sâu núi thẳm, chốc chốc có gió thổi lay nhẹ tay áo trông phóng khoáng tựa tiên.
So ra càng thấy Phùng Bất Cơ cẩu thả, nhất là lại đang ngồi dưới đất với thái độ uể oải, sốt ruột, râu ria mấy ngày không tỉa tót mọc lởm chởm trên mặt, quả thực có thể hòa làm một với khu rừng hoang dã này không hề có chút vấn đề gì.
Cuộc nói chuyện đã diễn ra được một lúc vì sau khi chàng trai trẻ tuổi thở dài thì cũng không đứng nổi nữa, ngồi xổm luôn xuống tận tình khuyên nhủ: “Phùng Bất Cơ, các hạ chớ làm khó dễ tôi, Lễ Phàm thượng tiên tôi được bao nhiêu người trên đời kính trọng bái lạy lại cứ phải xuống dưới đây ngọt nhạt với các hạ, để các thượng tiên khác biết được thì tôi chỉ còn nước kiếm lỗ mà chui vào.”
Phùng Bất Cơ bực bội vò đầu – có lẽ vốn định giật tóc nhưng tóc quá ngắn – vò đã đời xong mới chân thành tha thiết nói với đối phương: “Nhẫn nại của tôi có hạn, mà còn quấy rầy tôi vậy nữa, tôi không thành tiên mà thành ma!”
Lễ Phàm thượng tiên cũng dâng trào “cảm xúc” hơn nữa còn vô cùng ăn ý giống Phùng Bất Cơ, đều là “cảm xúc phẫn uất”: “Các hạ lang thang dưới nhân gian như vậy chúng tôi cũng rất phiền. Các hạ đã một trăm hai mươi tuổi, không thành tiên cũng không phải yêu quái, các hạ có biết sự tồn tại của các hạ là trái với thiên đạo cỡ nào không?”
Lời này Phùng Bất Cơ nghe không lọt tai, lập tức cau mày trợn mắt: “Tôi sống đàng hoàng, tử tế, rảnh rỗi còn giúp thiên hạ trừ yêu, tại sao lại là trái với thiên đạo? Thiên đạo muốn người tốt trường sinh bất lão bị mang đi còn yêu ma làm nhiều chuyện xấu thì cứ tiếp tục ở?”
“Sao có thể gọi là “mang đi” chứ, tôi tới là để độ các hạ thành tiên, các hạ thành tiên rồi vẫn có thể hàng yêu phục ma, cứu giúp thiên hạ mà.”
“Thôi đi, đến tôi còn không mang đi nổi mà còn định cứu giúp thiên hạ à?”
“Đó là Thiên đế không cho phép chúng tôi cưỡng ép độ tiên, bằng không các hạ cho là tôi không mang nổi các hạ đi chắc!”
“Đấy xem, đúng là “cướp ngày”, tôi nói “mang đi” thì có gì sai?”
“…”
Cứ thế nói qua nói lại dưới trăng không biết bao nhiêu hồi, chuyện thế này cũng từng lặp đi lặp lại vô số lần, song một người là vì chức trách, một người không muốn lên trời, vậy nên cứ thế một người liên tục tới, một người liên tục chối.
Lễ Phàm thượng tiên chẳng thèm để ý giữ phong phạm thượng tiên, ngồi bệt xuống cạnh Phùng Bất Cơ cùng ngắm trăng với huynh ta.
Phùng Bất Cơ giật nảy mình, theo kinh nghiệm trước đây, đến lúc này vị tiên này đáng ra phải bay đi, huynh ta thậm chí đã sẵn sàng vẫy tay chào rồi, sao lại không ra đúng bài nữa vậy!
“Vì sao các hạ sống chết không chịu lên tiên chứ…” Từ ngày quen biết tới nay, lần đầu tiên Lễ Phàm thượng tiên tò mò về vị “bạn cũ” cực lực thích chống đối này.
Phùng Bất Cơ bất lực lườm đối phương một cái: “Xuống đây độ tôi hai chục năm rồi giờ mới hỏi có phải là hơi muộn không?”
Lễ Phàm thượng tiên cứng họng. Từ ngày đảm nhậm chức vụ này, Lễ Phàm thượng tiên đã độ vô số người, Phùng Bất Cơ chỉ là một trong rất nhiều phàm nhân, cho dù vị phàm nhân này có phần khó giải quyết nhưng Lễ Phàm thượng tiên chỉ hi vọng một ngày nào đó tảng đá cứng đầu có thể nghĩ thông chứ chưa từng tò mò vì sao người này lại cứng đầu cứng cổ như vậy. Không phải Lễ Phàm thượng tiên không có lòng hiếu kỳ, chẳng qua là “nguyên do” của một phàm nhân không đáng để Lễ Phàm thượng tiên tò mò.
“Còn nhớ lần đầu tiên tới độ tôi, đã nói gì không?” Phùng Bất Cơ bỗng hỏi.
Lễ Phàm thượng tiên vốn đã thấy ăn năn bị hỏi vậy xong thì càng thêm xấu hổ, chần chừ một lúc rồi ngượng ngùng mà thành khẩn đáp: “Không nhớ rõ.”
Phùng Bất Cơ đã dự liệu được, đáp luôn đáp án: “Nói là thành tiên rất đơn giản, chỉ cần cùng đi Trần Thủy một chuyến tới Cửu Thiên Tiên Giới là tôi thành tiên.”
Lễ Phàm thượng tiên cuối cùng cũng dần nhớ ra, xấu hổ cười gượng tiếp lời: “Lúc đó các hạ nói “Cóc, thành tiên phải độ kiếp, làm như tôi không biết”.”
Phùng Bất Cơ kinh ngạc nhíu mày: “À, chưa quên hết à.”
Lễ Phàm thượng tiên tốt tính cười với đôi chút tự giễu: “Nhớ ra rồi.”
Phùng Bất Cơ gật gù nói tiếp: “Lúc ấy tôi đã muốn nói là không cần cố khách sáo với tôi rồi, giả vờ mệt thân mà tôi cũng chẳng thoải mái.”
Lễ Phàm thượng tiên lắc đầu như chịu thua: “Chút phong thái tiên nhân của tôi cũng bị các hạ nhìn thấu.”
Phùng Bất Cơ liếc mắt nhìn đối phương: “Chớ nói dễ nghe như thế, rõ ràng đấy là ngạo mạn.”
Lễ Phàm thượng tiên ngớ người rồi cười phá lên, cười không còn chút nhã nhặn nào, thực sự buông thả.
“Đúng rồi đấy,” Phùng Bất Cơ rất vui vẻ, “người trẻ tuổi thì nên như thế, chớ suốt ngày u ám vô hồn.”
Lễ Phàm thượng tiên rất muốn nghiêm túc thảo luận với Phùng Bất Cơ xem rốt cuộc ai mới là người nhiều tuổi nhưng hồi tưởng lại lịch sử khẩu chiến hai mươi năm qua… Lễ Phàm thượng tiên rất thức thời bỏ qua ý này.
Cười sảng khoái xong, Lễ Phàm thượng tiên nghiêm mặt nói: “Về sau tôi không tới phiền huynh nữa.”
“Thật chứ?!” Phùng Bất Cơ cho là mình nghe nhầm.
Lễ Phàm thượng tiên trịnh trọng gật đầu với Phùng Bất Cơ, nói rõ từng từ từng chữ: “Từ nay trở đi, tôi không tới phiền huynh nữa, huynh trường sinh bất lão cũng được, phục ma hàng yêu cũng được, cứ mặc sức tiêu dao ở thế gian. Một ngày nào đó nếu đổi ý, muốn lên tiên, có thể tắm rửa dâng hương, quay về hướng Đông Nam cúng…”
“Không có “một ngày nào đó” đâu.” Phùng Bất Cơ mới nghe thấy tắm rửa dâng hương là đã đau đầu bèn ngắt lời luôn.
Lễ Phàm thượng tiên bật cười dừng lời, chỉ nói thêm là: “Có điều có hai chuyện tôi phải nói rõ. Một, bất kể là tôi không độ được huynh hay từ bỏ độ huynh thì đều là thất trách nhưng chuyện này chỉ cần tôi huynh không ai ý kiến thì là thuộc về loại dân không kiện quan không xét. Hai, chưa hẳn tôi sẽ mãi mãi làm Lễ Phàm thượng tiên, giả như thượng tiên đời tiếp theo phát hiện ra vấn đề lại xuống độ huynh, huynh ứng đối thế nào với người đó tôi mặc kệ nhưng chuyện giữa huynh và tôi…”
Lễ Phàm thượng tiên không nói tiếp, chỉ im lặng nhìn Phùng Bất Cơ.
Phùng Bất Cơ hiểu ý, vỗ mạnh vai đối phương: “Mọi chuyện xảy ra hôm nay đều là bí mật giữa hai ta, bất kể là ai xuống hỏi thì vẫn đều là Lễ Phàm thượng tiên liên tục độ tôi, là tôi ngoan cố không chịu, liều chết không theo.”
Lễ Phàm thượng tiên nhíu mày, dù hiểu rõ ý Phùng Bất Cơ nhưng cách dùng từ sao nghe là lạ…
Thôi.
Bất kể có thế nào, chuyện này tới hôm nay đã có một cái kết. Giống như huynh ta nói, kỳ thực không có ai trên Cửu Thiên Tiên Giới chú ý chuyện một phàm nhân có thành tiên hay không, chẳng qua y giữ chức Lễ Phàm, đây là chức trách của y. Giờ quyết định vậy coi như là giải thoát cho cả y lẫn Phùng Bất Cơ, còn chuyện hổ thẹn vì thất trách thì đành phải cố gắng bù đắp ở những chuyện khác vậy.
Thoải mái đứng dậy, Lễ Phàm thượng tiên cáo biệt Phùng Bất Cơ: “Bảo trọng.”
Hai chữ đơn giản đặt dấu chấm kết thúc cho cuộc quen biết chẳng biết nên nói là dài lâu hay ngắn ngủi này.
Phùng Bất Cơ cũng đứng dậy, hiếm khi nghiêm túc đáp lễ: “Thượng tiên cũng vậy.”
Lễ Phàm thượng tiên mỉm cười, bình thản thong dong, lại quay về với phong thái tiên gia. Không lưu luyến thêm, thượng tiên xoay người vung tay áo, gió nổi lên, một áng tường vân bay nhanh tới. Thượng tiên đáp mây bay về Cửu Thiên Tiên…
“Huynh có thể thả tay ra được không?”
Lễ Phàm thượng tiên quay đầu chán chường nhìn Phùng Bất Cơ đang giữ khư khư góc áo của mình.
“Chờ chút đã.” Phùng Bất Cơ cười rạng rỡ.
Lễ Phàm thượng tiên dù căng thẳng trước thái độ thân thiện bất ngờ này nhưng ngoài mặt vẫn phải cố sức tỏ ra bình tĩnh, giữ phong thái nhà tiên: “Tôi đã nói bảo trọng rồi.”
Phùng Bất Cơ không lằng nhằng, hỏi thẳng: “Còn nhớ lần đầu tiên tới độ tôi, đã nói gì không?”
Lễ Phàm thượng tiên chớp chớp mắt, là y bị ảo giác hay Phùng Bất Cơ bị mất trí nhớ, câu này không phải vừa mới hỏi rồi sao!
Khi trước đúng