Đàm Vân Sơn nói câu ấy xong liền hối hận vì chàng đã đoán ra hướng phát triển của sự việc qua đôi mắt như vừa bừng hiểu ra của Ký Linh.
Quả nhiên, ngay sau đó, Ký Linh cô nương buông chàng ra, động tác dứt khoát cỡ “dù sao huynh cũng không bị thương nên tôi phải đi làm chính sự đây”, nàng đứng dậy, ngẩng mặt nhìn Trần Hoa thượng tiên, không cần hỏi mà khẳng định luôn: “Thượng tiên không cho chúng tôi hành động thiếu suy nghĩ không phải vì sợ chúng tôi không đánh được nó mà là sợ chúng tôi làm nó bị thương.”
Phùng Bất Cơ cũng muộn màng hiểu ra: “Chẳng trách Đàm nhị chém nó mà nó không hề gì, Lục Trần Kim Lung của Ký Linh cũng không bắt nổi nó!”
Nam Ngọc hơi lúng túng, vốn không ngờ chuyện lại rắc rối như vậy, kế hoạch của chàng là lấy đèn cung đình về, nói chiếu lệ mấy câu bảo là đưa về xử lý rồi chuồn. Giờ bị hỏi vậy, không nói gì không được: “Đây đúng là vật của Cửu Thiên Tiên Giới nhưng tôi cũng vừa mới về đi tìm hiểu một hồi mới biết. Không cho mọi người hành động thiếu suy nghĩ là bởi lúc ấy tôi cũng không xác định được thứ dưới nước rốt cuộc là gì, sợ mọi người làm nó hư hại, đồng thời cũng sợ nó làm mọi người bị thương.”
Ký Linh nhìn y, vẫn kiên quyết giữ nguyên lập trường. Nói hay ai mà chẳng nói được, lúc trước nói thì đấy là khách sáo, giờ nói thì thực sự nghe chẳng chân thành chút nào: “Thượng tiên không cần phải giải thích với chúng tôi, chỉ xin nói cho chúng tôi biết nó là thứ gì và thượng tiên muốn xử trí nó ra sao.”
Chỉ riêng chuyện duy trì thái độ trang nghiêm của một Trần Hoa thượng tiên thôi Nam Ngọc đã thấy khá là vất vả, giờ còn bị hăm dọa, giọng bất giác ngập tràn cảm xúc bất đắc dĩ: “Nó là đèn cung đình của Cửu Thiên Tiên Giới, ở giữa khảm Nhật Hoa Bảo Châu có thể sáng mãi mãi, không biết vì sao lại rơi xuống nhân gian. Chuyến này tôi đem nó về Cửu Thiên Tiên Giới, ắt là phải trả lại cho chủ sở hữu của nó.”
“Chỉ vậy thôi à?” Ký Linh nhìn chiếc túi vàng trong tay đối phương, giọng lành lạnh.
Không hổ là vật tiên, bị nhốt trong túi rồi mà ánh sáng vẫn lọt ra ngoài đủ để soi sáng cả một khu rừng làm người ta vừa đau mắt vừa khó chịu trong lòng.
Nam Ngọc không hiểu vậy thì có vấn đề gì, quên cả khách sáo gọi một tiếng “cô nương”, hỏi ngược lại luôn: “Không thì còn muốn thế nào?”
Ký Linh nghiêm mặt nghiêm giọng đáp: “Nó làm khổ thôn này nhiều như vậy, dù cho là vật tiên cũng phải phạt, bằng không biết ăn nói thế nào với những người dân đã phải chịu khổ?”
Nam Ngọc thấy rất mới lạ, lần đầu nghe nói có thể phạt cả đồ vật: “Phạt thế nào?”
Ký Linh đáp hai chữ súc tích, lạnh lùng: “Tiêu hủy.”
“Thế sao được!” Nam Ngọc rất hối hận vì đã trót tò mò, không, phải là hối hận chết đi được!
“Sao không được?” Ký Linh nhìn thẳng vào đối phương, “Chẳng lẽ chỉ vì là đồ của tiên thì hại người là có thể tha hay sao?”
Nam Ngọc đời này… không, tính luôn cả đời trước thì cũng chưa bao giờ gặp phải một cô nương không biết phải trái như vậy: “Nó là vật chết, làm gì có chuyện hại người hay không hại người, chẳng qua là không may rơi xuống đây, tình cờ nó lại khảm Nhật Hoa Bảo Châu nên mới liên lụy thôn đêm sáng như ban ngày, giờ mang nó đi không phải là xong rồi sao!”
Ký Linh truy hỏi: “Không may rơi xuống đây, vì sao không may?”
Nam Ngọc đầu hàng: “Thì, là bất cẩn làm rơi.”
Ký Linh gật đầu: “Thế là ai bất cẩn làm rơi nó? Xin thượng tiên gọi người đó xuống đây.”
Nam Ngọc bật thốt hỏi: “Để làm gì?”
Ký Linh gằn từng chữ: “Chịu đòn nhận tội.”
Nam Ngọc không còn gì để nói.
Chàng hoài nghi mình gặp phải một mụ điên. Bảo tiên xuống chịu đòn nhận tội với phàm nhân? Nàng ta nghĩ gì thế!
Ký Linh không thấy yêu cầu mình đưa ra có gì quá đáng. Trước đây nàng không quan tâm thế gian này có tiên hay không nên cũng chẳng thể nói tới chuyện có cung kính hay không; sau này biết có tiên và Cửu Thiên Tiên Giới thì xem những chuyện mà các tiên làm đi: để yêu quái hoành hành ở Hòe Thành, để vật tiên gây họa cho U Thôn, chẳng có chuyện nào xứng với việc được nhân gian cung phụng hương khói nghi ngút cả, giờ lại yêu cầu nàng phải cung kính ư, xin lỗi nhé.
Không cung kính, không nhún nhường, chỉ có sai và đúng.
“Trần Hoa thượng tiên.” Ký Linh bỗng gọi đầy đủ toàn bộ tên hiệu.
Nam Ngọc bất giác nghiêm túc hẳn lên, Ký Linh hỏi chàng:
“Nếu như hôm nay thứ dưới hồ nước này không phải vật tiên mà là yêu vật thì Trần Hoa thượng tiên làm thế nào?”
Nam Ngọc cau mày, mím chặt môi. Đáp án của câu hỏi này rất rõ ràng nhưng nói ra vào lúc này lại có vẻ bất hợp lý.
Ký Linh đáp thay y: “Nếu như hôm nay thứ làm hại U Thôn là yêu vật, Trần Hoa thượng tiên đã ra tay ngay từ lúc đứng ở mép hồ rồi, hơn nữa chắc chắn sẽ không lo ngại nó bị làm hỏng, có khi còn chẳng buồn bắt mà dùng pháp lực tiêu diệt nó luôn.”
Nam Ngọc không nói được lời nào.
Từng từ Ký Linh nói đều đúng là suy nghĩ trong lòng chàng lúc ấy, thực sự không thể trơ mặt nói dối là “Cô nương nói sai rồi” được.
Ký Linh bình tĩnh nhìn y một hồi lâu, cuối cùng hỏi ra điều bản thân thắc mắc nhất: “Vì sao thứ gây chuyện là vật tiên thì có sai cũng coi như không sai chứ?”
Nam Ngọc không trả lời được, trong lúc bối rối muốn tìm gì đó để cãi lại, thậm chí chàng bắt đầu nghiêm túc ngẫm nghĩ lời của Ký Linh, càng nghĩ lại càng thấy người ta nói đúng.
Lúc chàng thấy có tiên khí, điều đầu tiên nghĩ tới là về trời tìm hiểu cho rõ rồi tính tiếp, sau khi biết là vật tiên thì nghĩ cách làm sao để mang nó về an toàn, từ đầu chí cuối không hề nghĩ rằng thứ này gây họa cho người khác, với những người chịu tội, vật tiên cũng có khác gì yêu vật đâu!
Trong lúc Nam Ngọc suy nghĩ, Ký Linh cũng tỉnh táo lại.
Nàng bỗng nghĩ ra người sai không phải Trần Hoa thượng tiên, muốn trách thì phải trách người để rơi chiếc đèn cung đình này, có điều người này không lộ diện, Trần Hoa thượng tiên là vị tiên duy nhất nàng gặp được nên xui xẻo bị nàng giận chó đánh mèo.
“Xin lỗi,” Nam Ngọc phá lệ nói xin lỗi vì những người dân bỗng dưng phải chịu khổ và vì lời kế tiếp mình muốn nói, “nhưng dù sao cũng là vật của tiên giới, tôi không thể tự ý xử trí, phải mang về trời.”
Ký Linh không nói được gì.
Đèn cung đình ở trong pháp khí của thượng tiên, nàng biết mình không cướp được chỉ có thể cố gắng thuyết phục nhưng hiện tại, rõ ràng ý đối phương đã quyết, nàng có nói thêm nữa cũng vô dụng.
Nam Ngọc xấu hổ trong lòng, nói thật, thành tiên mấy trăm năm, lần đầu tiên chàng cảm thấy việc chàng làm chẳng có gì hay ho.
“Rất xin lỗi.” Chàng chân thành nói thêm một lần nữa.
Ký Linh vốn muốn nói người thượng tiên phải xin lỗi không phải tôi mà là dân chúng ở U Thôn nhưng thấy đối phương thực lòng áy náy nên lại nuốt mấy lời hung hãn vào, chỉ hỏi: “Nếu như vật ấy lại rơi xuống nhân gian nữa thì sao?”
Nam Ngọc vội đáp: “Lần này trở về, tôi nhất định sẽ dặn chủ của nó cẩn thận, chớ sơ ý đánh rơi nữa.”
Ký Linh cau mày: “Chủ của nó là ai?” Bị làm khổ bao nhiêu lâu thì cũng phải biết kẻ sơ ý gây họa lớn là thần thánh phương nào chứ.
Không ngờ câu trả lời lại là: “Đến giờ vẫn chưa biết.”
Ký Linh không còn gì để nói: “Đến giờ thượng tiên vẫn chưa biết ai là đầu sỏ hả?”
Nam Ngọc bị chất vấn không ngóc đầu lên nổi.
Kể cũng lạ, kể từ lúc nói ra tiếng xin lỗi, chàng liền bắt đầu mất tự tin, một phần vì mình là phía thất lý, một phần là vì hơi sợ vị cô nương “nói năng hùng hồn lý lẽ” này. Giờ chàng chỉ muốn nhanh nhanh chạy về Cửu Thiên Tiên Giới.
Kể từ lúc Ký Linh bắt đầu thét ra lửa, Phùng Bất Cơ và Đàm Vân Sơn lặng lẽ lén lút dịch sát lại đứng với nhau. Vốn là hai người định nếu thấy tình thế không ổn thì nhảy ra dùng lời lẽ hoặc là vũ lực để khuyên ngăn nhưng sau đấy thấy khí thế của Ký Linh hoàn toàn lấn át Trần Hoa thượng tiên, thế là bầu máu nóng muốn trợ giúp đồng đội của họ cũng nguội dần, cuối cùng chuyển thành đồng tình thương hại Trần Hoa thượng tiên.
Chọc ai cũng chớ có chọc vào con gái bướng bỉnh, cộc cằn.
Đàm Vân Sơn vừa bùi ngùi nghĩ vậy thì từ trên trời cao bỗng có tiếng con gái vọng xuống…
“Đèn là của tôi.”
Bốn người dưới đất đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, một nàng tiên mặc váy phất phới nhẹ nhàng uyển chuyển phiêu bồng nhanh nhẹn đáp xuống, những sợi lông vũ bay bay lấp lánh sắc màu, da trắng mịn như mỡ đông, tóc đen như mực, mày như vẽ, phong thái nhà tiên trời sinh, nàng tiên đẹp nhất mà nhân gian có thể tưởng tượng ra cũng chẳng thể đẹp hơn được.
“Vũ Dao thượng tiên.” Nam Ngọc thầm ngạc nhiên trong lòng, cung kính làm lễ.
Nàng tiên đứng cạnh Ký Linh, trước mặt là Nam Ngọc, sau lưng là Đàm Vân Sơn và Phùng Bất Cơ, tất nhiên là nàng phải dịu dàng làm lễ với vị đồng đạo tiên giới này trước: “Trần Hoa thượng tiên.”
Ký Linh thấy đứng cạnh nàng thì kỳ cục bèn lùi lại mấy bước về đứng cùng đồng đội Đàm Vân Sơn và Phùng Bất Cơ.
Nam Ngọc không rảnh để ý ba người, dồn toàn bộ sự chú ý cho câu vừa nghe: “Đèn Nhật Hoa là của thượng tiên à?”
Vũ Dao thượng tiên nhẹ nhàng gật đầu: “Phụ vương ban cho tôi.” Nói xong còn nở nụ cười với Nam Ngọc, dịu dàng nói: “Huynh tôi đều là thượng tiên, không cần phải khách sáo như vậy, gọi tôi là Lạc Mật là được.”
Nam Ngọc chẳng hiểu ra sao. Chàng và vị Vũ Dao thượng tiên này đã biết nhau mấy trăm năm, cho dù không thân thiết nhưng cũng không phải mới nói chuyện lần đầu, sau đến giờ mới nghĩ tới chuyện “không cần khách sáo” vậy?
Bên này Nam Ngọc còn đang nghĩ vẩn vơ, bên kia Lạc Mật đã quay sang phía Ký Linh, Đàm Vân Sơn và Phùng Bất Cơ, đuôi mắt rũ xuống lại thêm muốn nói lời xin lỗi nên trông càng đáng thương: “Là tôi bảo quản không tốt để đèn cung đình lạc xuống trần gian, không làm ba vị bị thương chứ?”
Phùng Bất Cơ sợ nhất là người khác khách sáo với mình, vội vàng xua tay: “Không đâu, không đâu.”
Đàm Vân Sơn không nói gì, im lặng quan sát.
Ký Linh ăn ngay nói thật: “Không làm chúng tôi bị thương nhưng làm khổ dân chúng ở U Thôn.”
Từ đầu đến giờ, Lạc Mật vẫn luôn nhìn Đàm Vân Sơn không rời mắt, thấy chàng không nói, mắt nàng ánh lên niềm thất vọng lại nghe Ký Linh có ý trách cứ mình, mày nhíu lại một cách kín đáo rồi mới thong thả nhìn sang, mỉm cười đáp: “Tôi không hiểu ý cô nương.”
Nàng chỉ nhíu