Khác hai lần trước đầu đội mũ trụ tía mình mang giáp bạc khí thế nhà tiên lẫm liệt, lần này Trần Hoa thượng tiên chỉ mặc một bộ giáp mềm màu xanh lam ôm sát người, giản dị từ đầu tới chân, chẳng khác gì một thiếu niên cực kỳ bình thường trên giang hồ. Món đồ duy nhất mang theo là một thanh kiếm lớn sau lưng không biết khảm đá quý gì ở chuôi mà thỉnh thoảng lấp lóe chút ánh bạc.
*kiếm lớn:
*giáp mềm:
Ký Linh đóng cửa xong, quay người lại thì thấy Phùng Bất Cơ đang vui vẻ khen: “Tôi thích bộ này của huynh, đơn giản mà ưa nhìn quá!”
Nam Ngọc đứng chính giữa phòng khách, biết bản thân là kiểu “không mời tự đến” nên không có mặt mũi nào đòi chỗ ngồi. Huống hồ chàng cũng thực sự không muốn ngồi vào giữa ba người trước mặt: một người chẳng biết là cười hay không cười, một người thì khen lấy khen để làm chàng không biết phải tiếp lời thế nào còn một… sau khi biến thành người thì rất đẹp, chỉ có điều tư thế thì vẫn giống như chuẩn bị nhào tới cắn chàng một miếng nữa.
Thế mới nói, yêu là yêu, có giống người thì tính của yêu vẫn ở trong xương tủy.
“Nếu huynh không nói gì thì chúng tôi phải tiễn khách thôi.” Bên cạnh có ai đó nói. Nam Ngọc quay lại nhìn, Ký Linh đi lướt qua chàng, quay về chỗ ngồi của mình.
Nam Ngọc có ấn tượng sâu đậm với cô nương này nhất, thậm chí, dù hai tháng đã trôi qua, chàng vẫn còn nhớ như in cảm xúc lúc chứng kiến cô nương này đâm Xích Hăc Giảo một nhát mất mạng: sợ hãi, khó tin và một chút… kính nể.
Song, chuyện này không thể nói ra. Nói ra thì uy nghiêm của thượng tiên vứt đi đâu…
“Rốt cuộc các người là ai? Lấy đâu ra tấm bản đồ đó? Và cả chuyện yêu thú thượng cổ, ai nói cho các người?”
Đúng, phải như thế, phải chiếm lấy thế chủ động, to tiếng quát nạt!
Bạch Lưu Song: “Chúng tôi còn chưa cáu, huynh lại còn dám, thần tiên thì hay quá nhỉ, thần tiên là có thể nghe lén nhìn lén cơ đấy…”
Phùng Bất Cơ: “Sói trắng, chửi không thì có ích gì. Cắn hắn đi!”
Ký Linh: “Bạch Lưu Song.”
Bạch Lưu Song: “Chị…”
Ký Linh: “Nghe huynh ta giải thích đã. Không giải thích được thì hẵng cắn.”
Bạch Lưu Song: “Hú ú ú…”
Đàm Vân Sơn: “Vị này… Nam Ngọc thượng tiên phải không nhỉ? Câu đầu tiên nói khi tới cửa nhà người khác cần rất chú trọng, huynh có muốn nói lại lần nữa không?”
Nam Ngọc: “Thực ra không phải ngày nào tôi cũng giám thị mọi người…”
Ký Linh, Đàm Vân Sơn: “Mời ngồi.”
Phùng Bất Cơ: “Uống trà.”
Bạch Lưu Song: “Hừ.”
Nam Ngọc lặng lẽ lau mồ hôi, quan sát bốn cặp mắt trước mặt, cảm thấy ngồi xuống uống trà… có lẽ cũng được xem là một khởi đầu hợp lý.
Nước trà thì ấm còn ánh mắt chủ nhà thì nóng cháy, Nam Ngọc ngượng ngùng uống mấy hớp thì không nuốt nổi nữa đành bỏ hẳn chén trà xuống, thật thà nói: “Lần trước hỏi mãi mà mọi người không chịu nói gì nên tôi đành phải tự nghĩ cách. Có điều, tôi đường đường là Trần Hoa thượng tiên ngày ngày bận rộn nên chỉ có thể cách dăm ba bận lại để ý hướng đi của mọi người một lần. Kết quả, mọi người thật là, hơn sáu chục ngày, thời gian nói chuyện với bắt yêu còn không bằng số lẻ thời gian mọi người vội vã đi, các người đi tu hành hay vội đi chạy nạn vậy chứ!”
Ký Linh: “…”
Đàm Vân Sơn: “…”
Phùng Bất Cơ: “…”
Bạch Lưu Song: “Không phải là chỉ cách dăm ba bận mới để ý thôi sao? Thế sao biết chúng tôi luôn vội vã đi?”
Nam Ngọc: “…”
Hiểu nhưng không nói toạc ra là “phép lịch sự đầy thiện ý” giữa người với người, còn với sói yêu thì điều này thực sự có phần uyên thâm trừu tượng.
Cùng lúc này, Chử Chi Minh ngồi bên bờ Trần Thủy trên Cửu Thiên Tiên Giới cũng hắt hơi một cái.
Có vị tiên hữu đi ngang qua thấy vậy liền trêu: “Uyên Hoa thượng tiên đổi hẳn sang trông coi Trần Thủy rồi à?”
Chử Chi Minh nghiêm túc lắc đầu: “Kế tạm thời thôi.”
Vị tiên hữu nọ cười: “Huynh đã giúp tạm những hai tháng rồi. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, hôm nay đi qua đài gương Trần Thủy dưới cổng Cửu Thiên Môn sao lại không thấy Trần Hoa thượng tiên nhỉ? Ngày nào huynh ta cũng ở đó, hôm nay không thấy lại đâm lạ.”
Chử Chi Minh lắc đầu không biết: “Chắc là bận việc khác.”
Trêu chọc một người lúc nào cũng nghiêm túc đúng là chuyện thiếu thú vị nhất trên thế gian, vị tiên hữu nọ vừa chào Chử Chi Minh vừa nghĩ rốt cuộc vì sao Nam Ngọc lại chơi thân với kẻ này, tính Nam Ngọc hoạt bát như thế, không phải là tức chết mất sao.
Trong khách điếm Hoàng Châu, Nam Ngọc đang bận “dùng trí”: “Quả thực tôi có rất nhiều điều muốn hỏi mọi người nhưng không lẽ mọi người không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao? Ví dụ như Khởi Bích thượng tiên có cáo trạng lên Thiên Đế hay không, Thiên Đế quyết định thế nào, đây là chuyện hệ trọng liên quan tới tính mạng của mọi người. Chúng ta làm trao đổi nhé?”
Ký Linh ẩn ý nhìn Đàm Vân Sơn.
Phùng Bất Cơ ẩn ý nhìn Đàm Vân Sơn.
Bạch Lưu Song… hoàn toàn không có ý gì hết, chỉ nhìn chằm chằm Nam Ngọc, sẵn sàng nhe nanh bất cứ lúc nào.
Là người đảm nhiệm mặt trí tuệ trong đội hình tu tiên Trần Thủy này, Đàm Vân Sơn ra dấu “yên tâm” bằng mắt với các đội hữu sau đó nhẹ nhàng lắc đầu với Nam Ngọc, ung dung đáp: “Không cần trao đổi. Chắc chắn Khởi Bích thượng tiên không cáo trạng, nếu không hôm nay người xuống phàm đã chẳng phải là huynh.”
Nam Ngọc: “…”
Chàng ghét đám người này!!!
“Nhưng tôi đồng ý trao đổi.” Đàm Vân Sơn bất ngờ xoay chuyển đầy tự nhiên như nụ cười mỉm của chàng lúc này.
Nam Ngọc hít sâu lấy lại bình tĩnh, phải cố lắm mới không rút kiếm ra… Tên này đúng là đáng đánh đòn lắm!!!
Cộc!
Ký Linh gõ đầu Đàm Vân Sơn phản đối, không nói, chỉ dùng ánh mắt để trao đổi hỏi xem rốt cuộc chàng muốn bày trò gì.
Tâm trạng Nam Ngọc vừa mới thoải mái được một chút, đang định cảm thán bản thân quả không nhìn nhầm người, cô nương này đúng là người chàng ưng ý nhất trong cả bọn thì thấy Đàm Vân Sơn bị gõ xong không những không buồn bực mà ngược lại còn tử tế giải thích, giọng khẽ khàng, dịu dàng như dỗ dành: “Chúng ta không nói thì huynh ta sẽ lại tiếp tục theo dõi. Chẳng lẽ chúng ta còn phải kè kè từng khắc cẩn trọng từ lời nói tới việc làm hay sao. Huynh ta là thần tiên. Ngày nào cũng phải đề phòng một vị thần tiên thì vất vả quả.”
Hóa ra gã này thích được gõ đầu? Hay là chàng thành tiên lâu rồi nên dưới nhân gian đã có cách thức giao lưu tình cảm đồng đội mới?
“Nam Ngọc thượng tiên?” Thuyết phục đội hữu xong, Đàm Vân Sơn lại ngồi ngay ngắn lại, thấy vị thượng tiên ngồi đối diện đang thất thần bèn gọi ngay, “Mời thượng tiên nói trước.”
Nam Ngọc lắc đầu hoàn hồn, thuận miệng đáp: “Gọi tôi là Nam Ngọc là được… Mà không,” cuối cùng chàng ta cũng nhận ra vấn đề, “tại sao lại là tôi nói trước?”
“Huynh đã biết tới Trần Thủy tiên duyên đồ, đã biết chúng tôi muốn bắt yêu thú, bắt yêu thú xong là có thể thành tiên. Ngược lại, chuyện tiếp sau của Khởi Bích tiên chúng tôi hoàn toàn không biết gì. Huynh đặt tay lên tim mình tự hỏi đi, xem nó có đồng ý để chúng tôi nói trước không.”
Nam Ngọc: “…”
Tim chàng ta không nói gì hết nhưng nó rất nhọc, nhọc cực kỳ, nhọc tới mức muốn lập tức rời khỏi cái chốn “thiếu thân thiện” này, về lại Cửu Thiên yên tĩnh, lương thiện, an ổn.
Cãi nhiều vô ích, cái chính là cũng không cãi lại nổi. Lần trước Khởi Bích thượng tiên tức điên người còn bị dăm ba câu của người này nói chặn. Chàng ta không nên lấy trứng chọi đá.
Nghĩ vậy, Nam Ngọc bèn nói thẳng: “Lần trước trở về trời, Khởi Bích thượng tiên lập tức đi cáo trạng với Thiên Đế nhưng bị Vũ Dao thượng tiên đi vội về ngăn lại ngoài Cửu Thiên Bảo Điện. Chỉ thiếu một bước nữa thôi, nếu Vũ Dao thượng tiên về muộn hơn, mọi người và tôi đều không xong.”
“Huynh?” Ký Linh không hiểu chuyện này can gì tới Nam Ngọc.
“Phải, là tôi.” Nam Ngọc bất giác nhẹ giọng nói với Ký Linh, “Cáo trạng mọi người quấy rối Trần Thủy, lạm sát tiên thú, cáo trạng tôi buông lỏng quản lý, lơi là thất trách, dung túng cái ác. Tóm lại, không ai thoát được.”
“Rõ ràng kẻ hành ác là Xích Hắc Giảo mới phải!” Bạch Lưu Song bực mình mắng, “Cái vị Khởi Bích kia chính là đầu sỏ, nàng ta dựa vào đâu mà cắn ngược lại chúng ta!”
Nam Ngọc bực bội nhìn nàng: “Có thể kiên nhẫn nghe tôi nói xong đã được không?”
Ký Linh hỏi: “Vì sao Vũ Dao thượng tiên phải ngăn nàng ta?”
“Đây là chỗ khó hiểu.” Nam Ngọc quay sang nhẹ giọng kể tiếp, “Thường ngày, Vũ Dao thượng tiên rất hiếm khi ngó tới những chuyện kiểu này nhưng lần này nàng ta về trời, không chỉ ngăn cản Khởi Bích thượng tiên còn khéo léo khuyên Khởi Bích tiên. Tôi không biết cụ thể khuyên những gì nhưng bên phía Khởi Bích thượng tiên không thấy có động tĩnh gì nữa. Chuyện này cuối cùng không đi đến đâu cả.”
Bạch Lưu Song nhíu mày. Sao tên kia thân thiện với chị mà lại cau có với mình? Đương nhiên, nàng cũng chẳng thèm, chỉ là khó hiểu thôi. Ví dụ như nàng, kể từ lúc gặp thần tiên nàng liền kết luận là thần tiền đều đáng ghét và đối xử với họ như nhau. Thật công bằng biết mấy.
Ký Linh không để ý Bạch Lưu Song, dồn hết sức chú ý vào Nam Ngọc: “Chết mất một con tiên thú mà không đi đến đâu cũng được sao?”
Nam Ngọc cười bất đắc dĩ, khuôn mặt thiếu niên bỗng hiện nét bối rối: “Thực ra xưa nay lúc nào chẳng có tiên thú chuồn xuống phàm, đâu chỉ mỗi một Xích Hắc Giảo, chỉ cần không gây to chuyện thì thường mọi người cũng mặc kệ, Thiên Đế lại càng không đi hỏi chuyện vặt vãnh này.”
Ký Linh cứ có cảm giác lời này quen quen, cuối cùng mới nhớ ra là lúc mới quen nhau ở Hòe Thành, Phùng Bất Cơ từng nói: “Nói thế này với cô nương nhé, chúng ta ở trên mặt đất, xem mọi chuyện xảy ra chung quanh là chuyện lớn nhưng người ta ở trên trời có khi lại xem toàn bộ thế gian chỉ là một bàn cờ. Yêu thú thượng cổ thì đã sao, dù gì cũng chỉ là bọn tiểu yêu chẳng làm nên cơ sự gì…”
Hòe Thành bị hồng thủy hai chục năm là chuyện nhỏ, Hắc Kiệu làm hại Bạch Quỷ Sơn ba năm cũng là chuyện nhỏ, thế rốt cuộc chuyện gì với Cửu Thiên Tiên Giới mới là chuyện lớn đây? Ký Linh không nghĩ ra được, lòng buồn bực mãi không thôi.
Lòng bàn tay bỗng có thêm một chén trà ấm, ngẩng đầu lên nhìn thì hóa ra là Đàm Vân Sơn.
Nhưng chàng không nhìn Ký Linh mà đang hỏi chuyện Nam Ngọc: “Vì sao Vũ Dao thượng tiên phải nói đỡ cho chúng tôi?”
Nam Ngọc vừa lắc đầu vừa tiếp tục nhăn nhó suy nghĩ.
Ký Linh uống trà ấm thấy thoải mái hơn. Nam Ngọc nửa tin nửa ngờ hỏi: “Vì mọi người giúp nàng ấy tìm được đèn cung đình chăng?”
Đàm Vân Sơn cúi đầu, từ chối phát biểu ý kiến. Chữ “giúp” này thật đặc sắc. Tuy đúng là họ đụng tới Trần Thủy làm đèn cung đình bị lộ ví trí nhưng quá trình Vũ Dao thượng tiên “lấy” đèn về quả thực chẳng vui vẻ gì.
“Huynh…” Nam Ngọc chần chừ một hồi rồi quyết tâm hỏi cho ra, “có phải huynh và Vũ Dao thượng tiên có quen biết nhau phải không?”
Đàm Vân Sơn giật mình lắc đầu: “Thật sự không quen.”
Nam Ngọc ghé sát lại nhìn Đàm Vân Sơn vừa là quan sát vừa là hoài nghi nhưng đối diện với một cặp mắt quá sức bình thản như một hồ nước lặng, đừng nói không thể soi ra được lừa dối, giấu giếm mà nếu nhìn lâu thì thậm chí lòng còn nảy sinh cảm giác áy náy, xấu hổ vô cùng nữa.
Trần Hoa thượng tiên suýt thì bị hồ nước ấy tẩy rửa vội dời mắt nhìn đi chỗ khác, giữ gìn tâm hồn đầy bụi trần của mình: “Tôi chỉ biết có chừng đó. Giờ đến lượt mọi người nói.”
Chuyện đã thỏa thuận rồi, Đàm Vân Sơn cũng không định câu giờ, dứt khoát kể luôn từ hồi hai mươi năm trước, liệt kê từng chuyện một, kể cả chuyện Ứng Xà, cách chàng và Ký Linh, Phùng Bất Cơ quen biết đều kể hết cho Nam Ngọc nghe.
Nam Ngọc không biết trước chuyện đèn cung đình còn có nhiều chuyện như vậy, càng nghe càng ngạc nhiên.
Bạch Lưu Song cũng tập trung nghe y như vậy vì Ký Linh ban nãy chỉ mới tóm sơ lược về Tiên duyên đồ, yêu thú thượng cổ, Lục Trần Kim Lung và mối quan hệ với chuyện Đàm Vân Sơn thành tiên nhưng không kể rõ đầu đuôi ngọn ngành. So ra thì chuyện Đàm Vân Sơn kể hấp dẫn gấp mấy lần vụ ở Bạch Quỷ Sơn!
Thời gian chầm chậm trôi đi. Tới khi Đàm Vân Sơn kể xong, Nam Ngọc đã ngoác mỏi cả miệng.
Chàng ta vội vàng vạch áo Đàm Vân Sơn ra xem. Quả nhiên, ba nốt ruồi. Lại quay sang nhìn Ký Linh, cô nương ấy đã bày sẵn Lục Trần Kim Lung ra cho chàng ta xác thực. Cuối cùng, chàng ta nhìn Phùng Bất Cơ, Phùng Bất Cơ liền giơ tay làm rõ: “Chẳng qua tôi chỉ tình cờ gặp, nói cho hai người họ mấy câu về yêu thú thượng cổ. Là một ông lão một trăm hai mươi tuổi, biết chuyện này có gì phải bất ngờ đâu.”
“Thân thế” của Phùng Bất Cơ là do chính huynh ta tự bổ sung vào trong lúc Đàm Vân Sơn kể chuyện để chứng mình lời đồng đội nói không phải bịa đặt, đúng là biết chuyện về yêu thú thượng cổ từ chỗ huynh ta chứ không phải có quan hệ bí mật gì với Cửu Thiên Tiên Giới.
Nam Ngọc gật gù. Tu hành nhiều năm như vậy, có cơ duyên biết được chuyện về yêu thú thượng cổ cũng không có gì bất ngờ, điều bất ngờ là…
“Vì sao huynh không thành tiên?”
Phùng Bất Cơ liếc mắt xem thường: “Mọi người không thể hỏi câu nào mới mẻ hơn chút sao?”
Nam Ngọc hoàn toàn thấu hiểu tâm trạng của Lễ Phàm thượng tiên: “Thật kỳ lạ, trên đời này có cả người không muốn thành tiên!”
Phùng Bất Cơ nhìn Ký Linh, hai tên nhìn nhau không nói nổi câu nào.
“Vậy là, tiếp đây, mọi người còn phải đi tìm ba yêu thú còn lại?” Từ bỏ việc tìm hiểu những con người những sự việc quái dị, Nam Ngọc cầm tấm Tiên duyên đồ mới được vẽ ra lên xem, càng xem càng sửng sốt.
Tấm bản đồ này chắc chắn xuất xứ từ tiên giới. Trên đó có đánh dấu toàn bộ hệ thống Trần Thủy ở nhân gian, có những chỗ tỉ mỉ tới mức lâu nay Trần Hoa thượng tiên vẫn thường bỏ qua. Tuy nhiên, vẽ Trần Thủy thì còn dễ, xác định yêu thú ở đâu lại khó. Chí ít thì chàng ta chẳng hề biết năm yêu thú đó náu mình ở đâu, hơn nữa, chàng ta dám cam đoan cũng chẳng có