Có ai từng đi lẻ không? Tất nhiên là có.
Bạch Lưu Song xuống thăm dò dưới đáy vực hai lần. Đàm Vân Sơn đi chém vách hang một lần, thời gian tách ra đều không ngắn. Thậm chí Phùng Bất Cơ xuống xem tiên trận, giữa chừng bị đá rơi bụi tung mù mịt cản tầm nhìn cũng đủ để đánh tráo.
Ký Linh lần lượt nhìn ba gương mặt quen thuộc, lần đầu tiên cảm nhận được nỗi sợ ngấm vào từng lỗ chân lông.
“Thần tiên thối, huynh cố tình làm bọn tôi sợ đấy phải không!” Bạch Lưu Song càng sợ thì càng cứng miệng, ngẩng đầu nhìn nóc hang như thể có thể nhìn xuyên qua nó lên tận đài gương Trần Thủy, “Trên đời này làm gì có phép biến ảo, yêu chúng tôi một khi biến thành người thì ngoại hình là cố định, không cách nào thay đổi!”
“Không phải không có, chẳng qua cô không biết đấy thôi.” Lần này Nam Ngọc không bực nàng, vì so với tình hình cam go những người đó đang phải đối mặt thì chàng có bị chất vấn mấy câu cũng chẳng sá gì, “trong số các yêu thú thượng cổ, có một số rất ít con được thai nghén từ thời hỗn mang cùng với trời đất, đến khi trời đất tách ra thì chúng nó cũng xuất thế. Những con yêu thú gần như thọ ngang trời đất này là yêu thú Chí Ma. Chúng biết rất nhiều bí pháp thượng cổ, đừng nói là so với các yêu đời sau, thậm chí so với các yêu cùng thời, thực lực của chúng cũng vượt xa một trời một vực. Yêu thú thượng cổ bình thường đấu với chúng thì chẳng đỡ nổi một đòn.”
*hỗn mang: theo một số truyền thuyết thì ban đầu trời đất và mọi vật chất hỗn độn với nhau, thời kỳ này gọi là hỗn mang, sau đó trời đất được tách rời và mới nảy sinh ra vạn vật.
“Dị Bì chính là một trong số đó.” Đàm Vân Sơn cúi đầu tiếp lời, trầm tĩnh không tỏ bất kỳ thái độ gì.
“Phải nói là duy nhất.” Nam Ngọc nói, “Yêu thú Chí Ma không hợp ở chung với nhau, thường xuyên giao chiến, tình hình ngày càng gay gắt, không đội trời chung, dẫn tới, ba ngàn năm trước khi Cửu Thiên Tiên Giới dấy binh vây diệt yêu thú, chúng đã tự giết lẫn nhau đến mức chỉ còn sót lại một mình Dị Bì.”
Đàm Vân Sơn nói: “Có lẽ không phải là còn sót lại mà là kẻ chiến thắng cuối cùng.”
Ký Linh hiểu ý Đàm Vân Sơn. Sự tranh đấu giữa các yêu thú Chí Ma kỳ thực là bản tính của các loài thú, một núi không thể có hai hổ. Nếu như nói yêu thú Chí Ma là vua của các yêu thú thượng cổ, vậy thì dù chỉ có rất ít vua cũng là quá nhiều. Bản năng thúc đẩy chúng chiến đấu tới khi chỉ còn sót lại một con duy nhất. Dĩ nhiên, Dị Bì chính là con hổ cuối cùng đó.
“Có thể nói là vậy.” Nam Ngọc cũng hiểu ý, chính bởi vậy nên chàng mới càng thêm lo lắng, “Cho nên nó hoàn toàn khác với Ứng Xà mọi người từng gặp. Ngay từ khoảnh khắc mọi người bước vào sơn động thì mọi người cũng đã tự đặt mình vào thế cực kỳ nguy hiểm!”
Dư âm câu cuối của Nam Ngọc vừa hết, hang liền chìm vào tĩnh mịch như không còn sự sống. Sự im lặng tựa như một con dao sắc ngọt từ từ cắt xẻo da thịt mỗi người.
Đàm Vân Sơn lần lượt nhìn từng người, thản thiên quan sát không chút e dè.
Cuối cùng, chàng lên tiếng, hờ hững, chậm rãi nhưng cực kỳ chắc chắn: “Dị Bì đang ở ngay trong số chúng ta.
… Không cần vất vả chạy đi chạy lại trong hang cũng không cần phải đào bới gì nữa, yêu thú họ muốn tìm không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đi cùng họ.
Ký Linh phục nhất chính là điểm này của Đàm Vân Sơn. Nàng cũng hoài nghi, cũng bất an nhưng nàng luôn chỉ nghĩ, chỉ băn khoăn một mình, sợ nói ra sẽ gây nghi kỵ lẫn nhau, lỡ nói sai thì đến lúc hối cũng không kịp. Còn Đàm Vân Sơn thì chỉ hờ hững làm một câu, lạnh nhạt gọn gàng thẳng thắn nói ra không cần vòng vo vờ vịt.
“Dựa vào đâu mà dám khẳng định như thế!” Bạch Lưu Song om sòm, gạt đi sạch sành sanh sự tĩnh lặng đầy áp lực do câu nói vừa rồi của Đàm Vân Sơn gây ra, “Cứ cho là Dị Bì biết biến ảo thì cũng chưa chắc là đã trà trộn vào trong số chúng ta, nếu không nó đã có thể thừa lúc chúng ta không đề phòng ra tay tấn công mọi người rồi, sao có thể để chúng ta ngồi yên tới tận giờ!”
“Vì đây là tật xấu của nó.” Nam Ngọc vốn đã quyết định giữ im lặng vì một khi Đàm Vân Sơn đã nói ra như vậy thì tiếp theo sẽ là màn “đồng đội tương tàn”, lúc này mà lên tiếng thì chỉ tổ rước họa vào thân nhưng cuối cùng chàng vẫn không nhịn được, chỉ muốn tát cho mình một cái, “Năm ấy, đến thần tiên Dị Bì còn dám ăn, không lo không có tinh khí để hấp thụ, cho nên vào những lúc không cần tinh khí, nó sẽ chơi trò này để giết thời gian. Trước tiên bắt một người hoặc một yêu quái giấu đi, sau đó biến thành nạn nhân quay về chỗ, nếu sau đó bị phát hiện thì nó sẽ giết chết yêu quái hay người bị bắt đó, nếu không bị phát hiện thì nó sẽ giết hết cả đám mắc mưu lẫn người bị bắt. Không cần lấy tinh khí, chỉ đơn thuần là… tra tấn tới chết.”
Nói đến mấy từ cuối, Nam Ngọc thấy hơi khó chịu, vừa là xót xa vừa là căm ghét, buồn nôn.
Người nói khó chịu, người nghe càng khó chịu hơn. Ba người trong hang cau mày im lặng, còn một yêu, rõ ràng là cạn nghĩ hơn, vẫn còn đang kịch liệt phản đối việc mình trở thành đối tượng “đáng ngờ nhất”: “Thần tiên thối, có giỏi thì vào hang đi, trốn trên trời đổ oan cho người khác thì có gì giỏi giang!”
Nam Ngọc thật không hiểu nổi, chàng mới là người bị oan mới phải, chàng chẳng qua chỉ phản bác lập luận “không ra tay nghĩa là không ai bị đánh tráo” của Bạch Lưu Song thôi, sao tự dưng lại thành “đổ oan” cho nàng ta chứ?
“Sói trắng chớ nóng.” Thấy tình hình không ổn, Phùng Bất Cơ lập tức vỗ về, “Đàm lão đệ chỉ nói là Dị Bì ở trong số chúng ta chứ đâu chỉ đích danh là cô. Hơn nữa, lúc tôi xuống xem tiên trận cũng bị đá rơi nữa mà, nếu Dị Bì muốn đánh tráo tôi thì cũng có cơ hội. Cả chính Đàm lão đệ nữa, lúc đệ ấy tìm lối rẽ trong hang cũng đã rời khỏi một lúc lâu, chúng ta chỉ nghe thấy tiếng dao gõ, đến tận khi đệ ấy gọi, chúng ta mới chạy tới. Cho nên tính kỹ ra thì cũng khó nói lắm, đúng không?”
“Đúng thế!” Lời này dễ nghe hơn nhiều, Bạch Lưu Song thấy thoải mái hơn chút, thái độ chuyển từ “gió giật mây vần” sang “mây đen u ám”, “Tôi ở dưới đó húc cả mũi toàn là đất, mệt muốn đứt hơi, sao có thể là Dị Bì được!”
“Không phải nói cô mà,” Đàm Vân Sơn cười xòa, “chẳng phải Phùng huynh đã nói rồi đấy sao, hai chúng tôi cũng đáng ngờ.”
Bạch Lưu Song bối rối ra mặt: “Thế phải làm sao bây giờ? Ba chúng ta đánh một trận xem ai thua hiện nguyên hình hả?”
Đàm Vân Sơn vờ không nghe thấy đề nghị cạn lời này, chàng nhìn sang Ký Linh: “Cô nương làm chủ đi.”
Ký Linh ngạc nhiên: “Tôi?”
“Phải.” Đàm Vân Sơn mỉm cười, “Cô nương là người duy nhất trong số bốn chúng ta chưa từng đi một mình, Dị Bì không có cơ hội biến thành cô nương nên nhiệm vụ bắt Dị Bì chỉ có thể giao cho cô nương.”
Ký Linh buột miệng hỏi: “Tôi nên làm thế nào?”
Lời vừa ra khỏi miệng, chính nàng là người sửng sốt trước tiên. Bắt đầu từ khi nào mà nàng đã mặc nhận Đàm Vân Sơn sẽ luôn có cách vậy? Thậm chí còn ỉ lại tới mức chưa suy nghĩ gì đã vội hỏi đối phương.
Thế nhưng, lần này Đàm Vân Sơn lại lắc đầu: “Cô nương phải tự nghĩ cách. Giờ ba chúng tôi đều có khả năng là Dị Bì nên cách chúng tôi nghĩ ra đều không đáng tin.”
Ký Linh im lặng nhìn sâu vào đáy mắt chàng. Thật kỳ lạ, rõ ràng đối phương đã nói là “cô nương phải tự nghĩ cách” nhưng trong đáy mắt lại dường như chất chứa rất nhiều điều muốn nàng xem và hiểu.
Nhìn nhau một lúc lâu.
Ký Linh không biết bản thân có hiểu đúng không, ý đã quyết, nàng ngẩng đầu dõng dạc nói: “Nam Ngọc, thuật trộm hồn của Dị Bì có thể lấy cắp trí nhớ được không?”
Nam Ngọc ngẩn ra, lập tức nhẩm lại trang giấy mình học thuộc… Đúng vậy, đường đường là yêu thú Chí Ma thượng cổ nhưng ở trong “Yêu thú thượng cổ chú” thì chẳng qua cũng chỉ vẻn vẹn một trang giấy với vài dòng ít ỏi.
Nam Ngọc nhanh chóng nhẩm lại hết, đưa ra một đáp án đầy cẩn trọng: “Không thấy nói.”
Đáp án này là thế nào? Ký Linh cau mày đoán: “Người huynh hỏi không nói à?”
Nam Ngọc khựng lại một chốc rồi quyết định nói thật: “Tôi tra sách ở trong Tiên Chí Các, trong sách chỉ nhắc tới việc trộm ngoại hình và cung cách nói năng, không đề cập chuyện có thể trộm trí nhớ hay không.”
Ký Linh gật gù, không nghĩ được cách nào khác, đành phải cược một lần thử xem. Nàng đánh mắt nhìn ba đồng đội, cuối cùng dừng lại nhìn Bạch Lưu Song: “Vì sao cô muốn đi theo tôi?”
Bạch Lưu Song lấy làm khó hiểu: “Vì tôi muốn báo ơn chứ sao.”
Ký Linh: “Báo ơn gì?”
Bạch Lưu Song: “Chị giết Hắc Kiệu giúp tôi báo thù cho chị gái, với tôi đấy chính là ơn to bằng trời!”
Ký Linh: “Chị cô tên gì?”
Bạch Lưu Song: “Trạch Vũ.”
Ký Linh: “Chuyện có lỗi nhất nàng làm với cô là gì?”
Bạch Lưu Song: “Chị lừa tôi là yêu quái có thể thành tiên!”
Ký Linh nhanh tay giữ người Bạch Lưu Song lại nàng ta mới không nhảy dựng lên.
Ký Linh cố nín cười, nghiêm túc nhìn Phùng Bất Cơ: “Huynh thì sao? Vì sao đi theo tôi?”
Phùng Bất Cơ nguýt nhìn: “Đi theo là thế nào, tôi là “giúp đỡ”! Không có tôi, hai người làm sao biết được về yêu thú thượng cổ? Làm sao bắt Ứng Xà? Có lành lặn rời khỏi Hòe Thành hay không còn chưa biết nhé!”
Ký Linh: “Huynh thấy chừng nào huynh có thể thành tiên?”
Phùng Bất Cơ: “Đừng bẫy nhau, ông đây vốn không hề muốn thành tiên!”
Ký Linh: “Vì sao?”
Phùng Bất Cơ: “Không phải đã nói với mọi người rồi sao, tôi ghét đám thần tiên đó!”
Ký Linh: “Nhưng dù sao cũng là nhờ họ nên huynh mới…”
Phùng Bất Cơ: “Trường sinh bất lão, tôi biết. Tuy chỉ là một tia sét vô tình đánh nhầm nhưng tôi cho rằng đó là phúc kiếp trước tôi tích được! Thế mà tới năm tôi chín mươi tuổi, vị Lễ Phàm thượng tiên xuống độ tôi vừa nghe tôi bảo không muốn thành tiên liền chẳng nói chẳng rằng kéo sét tới đánh tôi ép tôi độ kiếp. Lần đầu là đánh nhầm, lần hai là cố ý. Bắt đầu từ lúc ấy thì không đời nào tôi thèm theo họ lên trời, suốt đời đều không.”
Ký Linh giật thột.
“Cưỡng ép kéo sét độ kiếp” là chuyện Phùng Bất Cơ chưa bao giờ nói tới, từ đầu chí cuối, huynh ta và Lễ Phàm thượng tiên chưa bao giờ nhắc tới việc độ kiếp này. Vì sao Phùng Bất Cơ trước mặt lại nói ra chuyện này? Lúc dẫn sét độ kiếp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phùng Bất Cơ từng bị sét đánh trúng một lần chắc chắn không thể chỉ vì bị đánh lần hai mà không đội trời chung với tiên giới…
“Đừng nhìn tôi như thế, cũng đừng hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì,” như thể nhìn thấu được suy nghĩ của nàng, Phùng Bất Cơ cười buồn rầu, “nếu không phải hôm nay gặp phải cái chuyện rách này thì tôi đã chẳng nhắc tới nửa chữ.”
Ký Linh thấy hơi có lỗi, nàng vốn không định khai thác quá khứ của ai…
“Có phải là đến lượt tôi rồi không?” Đàm Vân Sơn chủ động lên tiếng với thái độ khá là chờ mong.
Ký Linh dằn ý định xin lỗi Phùng Bất Cơ xuống, chuyển qua hỏi thẳng vị công tử kia: “Câu đầu tiên tôi và huynh nói với nhau là gì?”
Câu hỏi này thực ra hơi cố ý làm khó chàng, cho dù người ngồi đây đúng là Đàm Vân Sơn thì cũng làm sao có thể nhớ được một câu thuận miệng lúc mới gặp thoáng qua. Thế nhưng Ký Linh vẫn thản nhiên hỏi, ai bảo Đàm Vân Sơn lại chủ động xin được hỏi chứ.
“Ngươi đứng lại đó cho ta, chớ động cựa,” Đàm Vân Sơn nhìn thẳng vào Ký Linh, đáp khẽ như chỉ thì thầm với nàng, “không cho phép chạy.”
Ký Linh bị bất ngờ, buột miệng phản bác: “Sao tôi phải chạy?”
Đàm Vân Sơn ngạc nhiên, mỉm cười: “Đây là câu đầu tiên tôi và cô nương nói với nhau.”
Ký Linh hoàn hồn, xấu hổ đỏ bừng hai má, đồng thời còn thấy buồn bực. Câu đầu tiên Đàm Vân Sơn nói với nàng đúng là: “Ngươi đứng lại đó cho ta, chớ động cựa, không cho phép chạy!”
Là câu quát to của một người vô duyên vô cớ bị đập lật thuyền! Bỗng dưng lại nói lại với giọng dịu dàng như thế là thế nào, đổi giọng đi nghe cứ tưởng như là hai câu khác nhau!
“Thôi, không cần cô nương hỏi, để tôi tự nói vậy.” Không biết có phải là lương tâm trỗi dậy hay không, Đàm Vân Sơn không đùa nữa, chủ động kể từ đầu, “Lúc đầu tôi không tin