“Huynh nói đây là tiên trận?” Đàm Vân Sơn bước tới giữa đàn làm phép, cúi đầu cẩn thận nghiêm túc xem xét hoa văn dưới chân. Kỳ thực chàng xem không hiểu nhưng chàng cảm thấy nhìn như vậy có lợi cho việc suy xét vấn đề: “Tiên bày trấn yêu trận?”
Phùng Bất Cơ gật đầu, thái độ khá nặng nề: “Trận này rất hay, tiếc là đã bị phá. Nếu Dị Bì từng bị nhốt trong trận này thì chúng ta không cần phải mất công nữa, chắc chắn nó đã chạy từ lâu rồi.”
“Chạy từ lâu?” Đàm Vân Sơn nhìn huynh ta, chàng cho rằng suy đoán này là hết sức qua loa.
Phùng Bất Cơ lại nói đầy chắc chắn: “Trận này tên là Cửu Thiên tứ phương trận. Tôi từng thấy nó trong một cuốn sách cổ. Dựa vào bốn cây cột ở bốn hướng đông tây nam bắc. Nếu có một cây bị đổ thì trận pháp không còn hiệu lực. Vừa nãy tôi đã cẩn thận xem xét cây cột đổ kia, chắc chắn là đã đổ từ rất lâu rồi. Dị Bì không chạy thì còn chờ gì nữa, chẳng lẽ lại thích thú không nỡ rời xa.”
“Hú ú ú…” Sói trắng tru khẽ một tiếng phản đối.
Ký Linh cúi người xoa đầu nàng sau đó nói với Phùng Bất Cơ: “Nếu nó đã chạy rồi thì thứ mùi làm Lưu Song cảm thấy sợ kia phải lý giải thế nào?”
Phùng Bất Cơ lắc đầu: “Một con yêu bị nhốt ở đây ba ngàn năm đủ để mùi của nó ám vào từng tảng đá, vách tường và không khí. Cho dù nó đã đi rồi thì mùi cũng không dễ biến mất.”
Lời giải thích này, Ký Linh miễn cưỡng chấp nhận là hợp lý nhưng: “Tường yêu khí ngoài cửa hang thì phải giải thích thế nào? Nếu Dị Bì đã chạy rồi thì kẻ nào dùng yêu khí mạnh như vậy để ngăn lối ra? Tại sao phải nhốt chúng ta lại đây?”
Phùng Bất Cơ sa sầm không phản bác được.
“Dị Bì ở ngay trong này.” Đàm Vân Sơn kiểm tra mấy bộ xương xong cuối cùng xâu chuỗi một cách mạch lạc các dữ kiện bao gồm cả hai bức tường đất: “Vị bắt yêu biết thuật bùa chú kia ắt hẳn cũng nghĩ vậy hoặc thậm chí đã gặp phải, y không đánh lại được Dị Bì nhưng có đủ năng lực để tẩu thoát, thậm chí còn có thể chặn luôn lại lối ra duy nhất trước khi bỏ đi. Đắp tường là vì không muốn có người tu hành nào đi lạc vào phải bỏ mạng, chôn lá bùa là để ngăn không cho Dị Bì phá bức tường.”
Ký Linh càng nghe càng thấy hợp lý, cũng càng nghe càng thấy xấu hổ: “Chúng ta xô đổ tường chẳng phải là đã phá hoại tâm huyết của người ta rồi sao?”
Đàm Vân Sơn đáp rất tự nhiên: “Không sao, đợi giải quyết xong Dị Bì thì chúng ta lại tu bổ lại.”
Ký Linh chớp chớp mắt, nghiêm túc thỉnh giáo: “Đã giải quyết được Dị Bì rồi thì tại sao còn phải xây lại tường?”
Đàm Vân Sơn: “…”
Xét thấy vấn đề quá sâu xa khó hiểu, Đàm nhị thiếu gia quyết định tạm gác nó sang một bên, quan tâm lo nghĩ cách bắt Dị Bì trước.
“Hay là hỏi Nam Ngọc thử?” Phùng Bất Cơ bỗng làm một câu không liên quan.
Đàm Vân Sơn bất ngờ ra mặt nhìn huynh ta.
Phùng Bất Cơ vò quả đầu trọc lốc của mình: “Không phải đệ đang nghĩ xem làm sao để bắt được Dị Bì hay sao. Nếu khó quá thì chúng ta hỏi Nam Ngọc thử xem. Hỏi tên ranh đấy xem rốt cuộc Dị Bì có lai lịch thế nào, giỏi làm phép gì, giống như Ứng Xà giỏi về nước vậy, biết người biết ta thì mới trị được.”
Kỳ thực Đàm Vân Sơn đã nghĩ tới ý này từ trước nhưng không đề cập với các đồng đội là vì cảm thấy chưa chắc Nam Ngọc đã chịu giúp, nữa là sợ Ký Linh và Phùng Bất Cơ không vui. Hai người này, một người thì không vui vì chàng đã kể quá nhiều, vất vả mãi mới dỗ được, một người thì mở miệng ra là gọi người ta là tên ranh, rõ ràng là không ưa vị Trần Hoa thượng tiên này.
Cho nên chàng mới thấy ngạc nhiên, bất kể là chuyện Phùng Bất Cơ hiểu thấu suy nghĩ của chàng hay chỉ là tình cờ ý tưởng lớn gặp nhau đều rất đáng ngạc nhiên, không ngờ có ngày chàng có thể tâm ý tương thông với vị đội hữu có vẻ lỗ mãng này.
Chàng nhìn Ký Linh thử thăm dò thái độ của nàng chẳng may bị người ta tóm được, cô nương đó bực bội lườm chàng: “Mau hỏi đi, còn kéo dài nữa, Dị Bì không cần ra cũng có thể làm chúng ta kiệt sức mà chết.”
Đàm Vân Sơn bị lườm đến là sảng khoái toàn thân, mệt mỏi lập tức tan thanh mây khói, cả người phấn chấn tinh thần trở lại, ngửa mặt lên hét to rung trời: “Nam Ngọc!”
Ký Linh giật nảy mình, Đàm nhị thiếu gia trong ấn tượng của nàng đến chém Ứng Xà cũng nho nhã lịch sự, chưa từng thấy “dũng mãnh” như vậy bao giờ.
Phùng Bất Cơ cũng giật mình, vội cản chàng: “Đệ đừng có đứng đây hét, khéo Nam Ngọc không tới mà lại gọi Dị Bì ra.”
Đàm Vân Sơn phẩy tay: “Dị Bì mà ra thì đã ra từ lâu rồi, nó đang cố ý trốn đấy…” nhất định là đang âm mưu gì đó mà chúng ta không biết… Nửa câu còn lại này ngấp nghé đến bên miệng rồi lại bị Đàm Vân Sơn nuốt trở vào bụng.
Đàm Vân Sơn gọi liên tục mấy lần, các đội hữu cũng hợp lực vào gọi nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển, không chút sủi tăm. Ngay lúc mọi người gần như đã muốn từ bỏ, Bạch Lưu Song biến về hình người đã bắt đầu mắng “thần tiên thối”, cuối cùng cũng nghe phong thanh tiếng ai đó đáp lại…
“Tôi… đây…”
Tiếng đó nghe như ở rất xa, xa tựa chân trời, đứt quãng, mơ hồ, không sao nghe rõ được.
“Chẳng lẽ nơi này quá sâu nên tiếng ở trên trời không truyền tới được?” Phùng Bất Cơ gãi cằm nhíu mày, “Hay là chúng ta trở lên cửa hang thử xem?”
Cứ gân cổ gào thế này thì mệt chết, không một chút chần chừ, mọi người đồng ý đề nghị này ngay lập tức.
Thế nhưng, chất lượng âm thanh ở đầu này hang cũng không khá hơn so với ở dưới vực là bao, mọi người đành phải tiếp tục trèo lên, cuối cùng đi ra tới tận cửa hang trên cùng mới nghe rõ được tiếng Nam Ngọc…
“Mọi người… này… rốt cuộc tình hình trong đó thế nào…”
Có thể thấy Trần Hoa thượng tiên đang rất lo lắng cho họ, hơn nữa giọng đã hơi mất tiếng, rõ ràng là trong quá trình họ trèo lên lại, đối phương cũng đã gọi nhiều lần.
“Chúng tôi không sao…” Đàm Vân Sơn hét to hết cỡ nhưng nghe vẫn rất là hụt hơi. Thực sự không thể trách chàng được, nãy giờ đi tới đi lui trong hang phải ngang với vượt hai trái núi ở ngoài, chàng kiên trì được tới giờ đã là trời xanh phù hộ.
“Gì?” Nam Ngọc vẫn không nghe rõ, phải tiếp tục gào lên, “Không phải mọi người đã ra tới gần cửa hang rồi hay sao, thế thì đi hẳn ra đi rồi nói, mọi người đứng trong đó hét tôi nghe không rõ mà trong gương Trần Thủy cũng không thấy được gì…”
Ký Linh tháo túi nước đưa cho Đàm Vân Sơn rồi ngẩng đầu lên la to cho Nam Ngọc nghe: “Chúng tôi không ra được, cửa hang bị yêu khí bịt rồi…”
Gần như ngay lập tức người trên trời đáp: “Ký Linh à? Cô nương nói gì thế, cửa hang có bị bịt đâu, chỉ có mạng nhện thôi, không phải lúc mọi người vào đã gạt hết đi rồi à…”
Đàm Vân Sơn đang chuẩn bị uống nước giật mình ngẩng đầu lên, Ký Linh cũng ngỡ mình nghe nhầm: “Không có bức tường khí đục màu tím đen à…”
Người trên trời cũng ngơ ngác: “Không có mà, chỉ là một cái cửa hang bình thường thôi, chẳng có thứ gì cả… Không đúng, không phải mọi người đã ra gần tới cửa hang rồi sao, mọi người không thấy sáng à?”
Vị trí hiện tại của họ chính xác thì đang ở giữa hang – chính là chỗ hồi nãy Đàm Vân Sơn dùng dao phát hiện ra tường đất, nên nếu giờ tiếp tục đi về đằng kia thì sẽ ra tới cửa hang còn đi về đằng này thì sẽ gặp vách đá cao, bất kể đi hướng nào cũng là đường cụt, đừng nói ánh sáng mặt trời, cho dù đốt đuốc ở ngoài cửa hang thì ánh sáng cũng không thể hắt vào tới đây.
Nhưng Nam Ngọc đã hỏi vậy thì chứng tỏ những gì huynh ta nói đều là thật.
Bạch Lưu Song bối rối lẩm bẩm: “Không phải là Dị Bì chạy thật rồi đấy chứ?” Có bức tường phép kia thì còn có thể nói là Dị Bì ở trong hang, giờ không còn tường, thực sự không còn dám chắc nữa.
“Còn chờ gì nữa, mau đuổi theo thôi!” Phùng Bất Cơ thấy Đàm Vân Sơn còn đứng đó uống nước thì sốt ruột chết đi được, “Lỡ để Dị Bì chạy khỏi Vụ Lĩnh thì đệ biết đi đâu mà bắt nó!”
Đàm Vân Sơn cũng nóng ruột, cũng muốn nhanh chóng ra đầu hang để xem tận mắt, nếu mà ra được thật thì tốt, kể cả có để Dị Bì chạy mất thì ít nhất chàng và các đồng đội cũng được an toàn. Thế nhưng, ngay từ đầu, trong lòng chàng luôn cảm thấy có gì đó là lạ, gần như là do trực giác mách bảo, tuy không thể nói rõ ra nhưng rõ ràng là có.
“Có còn nghe được tiếng tôi nói không…” Trần Hoa thượng tiên trên trời cũng nôn nóng, nếu mà không có ai trả lời thì khéo chàng phi xuống đó mất, “Rốt cuộc mọi người sao rồi…”
“Đừng gọi nữa…” Bạch Lưu Song sốt ruột quát lại, “Chúng tôi đang bận đi ra ngoài cửa động đây…”
Trăm nghe không bằng một thấy, rốt cuộc bức tường bịt cửa động ra sao thì tất nhiên đi nhìn một cái là rõ nhất, huống hồ họ đã trèo lên tới tận đây rồi, đi thêm một đoạn đường bằng nữa đúng chỉ là chuyện tép riu.
Mặc dù Đàm Vân Sơn cảm thấy đâu đó có vấn đề nhưng cũng không còn cách nào khá khẩm hơn, đành phải đi bước nào tính bước nấy.
Bốn người cứ thế đi tiếp, chẳng bao lâu đã nhìn thấy ánh sáng hắt từ ngoài động vào… Rõ ràng Nam Ngọc không lừa họ, bức tường yêu làm phép biến ra đã không còn nữa thật.
Bị kẹt trong hang động tối tăm bí bách lâu ngày khiến thế giới rộng lớn trong tầm tay ngoài kia trở nên có sức hút khôn kể, tất cả mọi người đều bất giác sải bước nhanh hơn, hy vọng nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này, ra ngoài an toàn rồi mới cẩn thận hỏi chuyện Trần Hoa thượng tiên sau…
Trừ Ký Linh.
Khi còn cách cửa hang chừng hai mươi thước, nàng níu tay Đàm Vân Sơn lại.
Đàm Vân Sơn dừng lại nhìn nàng khó hiểu, trời xanh mây trắng ngoài kia đã ở rất gần rồi, tại sao tới lúc này rồi còn giữ chàng lại?
Ký Linh cũng không biết nhưng trực giác mách bảo là có vấn đề. Vậy nên nàng không nói gì, chỉ im lặng nhìn Đàm Vân Sơn rồi chầm chậm lắc đầu một cách nghiêm túc.
Đàm Vân Sơn không cho rằng chàng và Ký Linh đã ăn ý tới mức “tất thảy không cần nói ra” nhưng vào lúc này đây, chỉ vì một cái lắc đầu hết sức đơn giản của đối phương, chàng bỗng bình tĩnh hẳn lại, trạng thái hỗn loạn vì bị Nam Ngọc thúc giục và chịu ảnh hưởng bởi sự nôn nóng của Phùng Bất Cơ bỗng dưng hoàn toàn biến mất.
Con người một khi lo lắng thì rất dễ bị rối, bình tĩnh lại thì mới có thể suy nghĩ rõ ràng được.
“Phùng huynh, Lưu Song,” Đàm Vân Sơn gọi hai đồng đội vẫn đang đi ra ngoài, “Quay lại.”
Bạch Lưu Song nghe vậy quay đầu nhìn nhưng không hề nhúc nhích, phải thấy Ký Linh cũng vẫy tay gọi thì nàng ta mới vui vẻ chạy về, “Chị à, sao vậy?”
Đàm Vân Sơn thản nhiên chấp nhận sự phân biệt đối xử này, tiếp tục gọi Phùng Bất Cơ vẫn còn đứng yên: “Phùng huynh khoan hãy ra, lại đây chúng ta bàn bạc kỹ lưỡng mọi chuyện chút đã.”
Phùng Bất Cơ tỏ ra không bằng lòng: “Ra rồi bàn sau không được à? Ở trong này bí bách muốn chết!”
Đàm Vân Sơn hiểu tâm trạng của huynh ấy, cửa hang đã ở ngay trước mặt, chỉ cần vài chục bước nữa thôi. Thế nhưng, không được. Có đôi khi, chỉ sai một bước là sai hết tất cả.
Chàng không nói điều này ra mà chỉ nói rằng: “Phùng huynh hãy tin tôi một lần.”
Giữa đàn ông với nhau, đã nói đến mức này rồi thì không cần phải giải thích nhiều nữa. Phùng Bất Cơ, dù vẫn không bằng lòng, vẫn quay người đi trở vào.
Bộ tứ người nào người nấy đều mệt muốn rụng chân ngồi bệt xuống đất quây thành một vòng, người vừa chạm đất, bốn khuôn mặt lấm lem bụi đất cùng thở phào dễ chịu… Chỉ cần ngồi nghỉ thế này thôi, không cần nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay, họ có thể cứ thế ngồi mãi.
“Nam Ngọc…” Ngay lúc mọi người còn đang tận hưởng cảm giác được ngồi bất động, Đàm Vân Sơn bỗng gọi một tiếng, không đến mức là gọi, chỉ nói hơi lớn tiếng hơn lúc nói chuyện bình thường một chút.
Thế nhưng người ở trên đáp lại rất rõ ràng: “Đây đây, rốt cuộc mọi người làm gì thế, sao vẫn chưa