Bên bờ Đông Hải, nắng long lanh. Gió nhẹ gợn, sóng lăn tăn. mặt biển mênh mông, dăm chiếc thuyền chài. Có người ngư dân đứng ở đầu thuyền tung lưới, lưới đánh cá tung lên không trung cắt ánh nắng thành vô vàn ô nhỏ.
“Không tìm được phu thuyền nào chịu ra khơi cả sao?” Nam Ngọc lén chuồn xuống đưa Tị Thủy đan cho mọi người, đang nghĩ phải diễn đạt lại những băn khoăn của sư phụ thế nào cho bốn đồng đội nghe thì đã phải nghe họ tố khổ trước.
“Đúng vậy,” Bạch Lưu Song buồn bực nói, “gần bờ thì đi nhưng nghe nói phải ra khơi xa thì không ai dám.”
*phu: người làm việc lao động. Ví dụ: phu mỏ, phu khuân vác.
Nam Ngọc cau mày lo lắng: “Doanh Thiên ở dưới biển, dù cho đến được mặt biển ở đúng chỗ, muốn xuống nước bắt cũng không dễ, huống gì là không có thuyền đi, không có người chèo.”
Ký Linh, Đàm Vân Sơn, Phùng Bất Cơ, Bạch Lưu Song: “Chúng tôi có thuyền mà.”
Được bốn người chỉ cho, Nam Ngọc quay đầu lại rồi ngửa đầu lên, ngửa đầu lên nữa, lên nữa…
Bắt yêu thôi mà, có phải là triều đình dưới trần gian đến đại dương phía đông gì đâu, có cần phải làm một chiếc thuyền báu hai tầng to như vậy không?
*thuyền báu: là tên loại thuyền buồm cỡ đại lớn nhất trong đội thuyền của Trịnh Hòa (Mã Tam Bảo) trong các chuyến đi thám hiểm vượt biển của ông. “Tam Bảo Thái giám hạ tây dương” hay “Trịnh Hòa đến đại dương phía tây” là tên gọi chung cho các chuyến thám hiểm của ông. Cụm “triều đình dưới trần gian đến đại dương phía đông” cũng là nói lái từ tên gọi này nhưng vì thuyền của bộ tứ sẽ đi về đông nên đổi thành phía đông. Trong hình là mô hình thuyền báu của Trịnh Hòa:
Bốn người nghe rõ thấy tiếng lòng gào thét của Trần Hoa thượng tiên nên ân cần giải thích:
Ký Linh: “Sợ ngoài biển sóng to gió lớn, thuyền lớn một chút thì ổn hơn.”
Đàm Vân Sơn: “Ngựa tốt đi với yên tốt, cao thủ phải đi bằng thuyền báu.”
Bạch Lưu Song: “Chúng tôi thích.”
Phùng Bất Cơ: “Chúng tôi cũng có tiền.”
Dạo này Nam Ngọc không tiện theo dõi đài gương Trần Thủy. Chử Chi Minh mới vừa hết lệnh cấm túc, không tiện nhờ người ta ngồi trông Tư Phàm Kiều thay chàng. Thế là, chỉ mới mười mấy, hai chục ngày, các đội hữu đã cho chàng “một niềm vui bất ngờ” lớn nhường này.
Một con thuyền với quy mô lớn như vậy không thể được làm xong trong một sớm một chiều, chàng cực kỳ nghi ngờ rằng là thuyền hàng vượt biển của hãng buôn nào đấy vừa cập bờ đã bị đám người này thu mua. Về chuyện tiền đâu ra mà mua thuyền, chàng biết các đồng đội có thể cho chàng một câu trả lời nhưng tạm thời chàng không muốn hỏi.
Làm bạn với những người này, sức không đủ để khám phá thấu triệt mọi chuyện luôn trong một lần, này một bất ngờ, kia một ngạc nhiên, thực nhọc lắm thay.
Không hề nhận ra bản thân dùng những từ “đội hữu”, “bạn bè” để gọi tên mối quan hệ với bốn người một cách đầy tự nhiên, toàn bộ sức chú ý của Trần Hoa thượng tiên vẫn còn đang mải mê dồn vào chuyện “làm sao rời bến”. Những cánh buồm lớn nhỏ trên con thuyền báu hai tầng làm chàng chợt lóe lên một ý tưởng: “Không cần ai lái cả, có gió là được mà, chỉ cần hướng gió thuận thì có thể thổi mọi người đi thẳng đến Doanh Châu.”
Ký Linh dở khóc dở cười: “Nếu hướng gió không thuận thì há chẳng kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.”
Nam Ngọc: “Thế nên không thể dựa vào trời, phải dựa vào chính mình.”
Ký Linh trầm ngâm một hồi bỗng hiểu ra, lặng lẽ quay đầu nhìn Bạch Lưu Song.
Đàm Vân Sơn mới nghe Nam Ngọc nhắc hai chữ “có gió” thì đã hiểu rồi, lúc này cũng mỉm cười im lặng nhìn sói trắng chăm chú.
Chỉ còn mỗi Phùng Bất Cơ là không hiểu gì. Bạch Lưu Song ấp úng nói: “Ơ, tôi không biết chỉ tạo mỗi gió, tạo gió là phải tạo cả tuyết nữa…”
Đông Hải, hai hôm sau.
Một chiếc thuyền gỗ hai tầng chầm chậm đi về đông. Các thuyền đánh cá bình thường không đi xa bờ như vậy còn các thuyền buôn thì lại thích đi về hướng tây hay nam hơn, chỉ có vài con thuyền đi tìm tiên là đi về đông bởi niềm tin vững chắc rằng ở tận cùng Đông Hải có đảo tiên.
Rốt cuộc những con thuyền đó có tìm được đảo tiên không thì không ai biết.
Nhưng hiện tại, có người trên con thuyền lớn hai tầng nào đó thì cảm thấy có lẽ mình không thể lay lắt được tới lúc đó.
“Hắt xì…” Phùng Bất Cơ quấn chặt thêm chăn bông, cực kỳ hâm mộ nhìn ra ngoài cửa sổ xuyên qua những bông tuyết bay li ti xem sói trắng đang nằm trên sàn tàu liếm bàn chân: “Sao tôi không có bộ lông dày như vậy nhỉ…”
Ký Linh để vào tay huynh ấy một cốc trà nóng vừa pha xong, thuận miệng chọc: “Ai bảo huynh không chịu thành tiên.”
Đừng nói là tiên chân chính, dù chỉ là tình cờ có được chút tiên phách như nàng hay có sẵn chút tiên duyên như Đàm Vân Sơn thì càng tu hành, sức trong cơ thể càng mạnh hơn. Lúc trước, khi còn ở U Thôn, cũng là gió tuyết như vậy, răng nàng còn đánh lập cập vào với nhau, giờ thì chỉ thấy hơi man mát. Đàm Vân Sơn cũng vậy, từ lúc rời bến đến giờ không cần phải mặc thêm chút áo nào, giờ đang ngồi ngáp ngủ, sắp thư thái đi gặp Chu Công.
Phùng Bất Cơ biết Ký Linh không cố ý nhưng ngay lúc bị trêu thì nụ cười trên gương mặt cũng vơi đi ít nhiều.
May là vẫn còn cười nên có trêu chọc lại đối phương trông cũng tự nhiên: “Nghe muội nói kìa, sao đây? Rốt cuộc muội cũng động lòng rồi à? Cũng tính đi tu hành để lên tiên hả?”
Ký Linh ngẩn ra, xoay vội người đi chọc than trong bếp lò, miệng lẩm bẩm: “Tôi đâu có phúc ấy, cứ ngoan ngoãn đi bắt yêu thôi.”
Phùng Bất Cơ nhún vai: “Thế thì không phải rồi, giờ muội đã có tiên phách, tăng được bao nhiêu tu vi chỉ là thứ yếu, cái chính là cơ duyên thế này chỉ hữu duyên mới gặp được. Chưa biết chừng muội cũng có tiên duyên giống Đàm nhị.”
Giống… Đàm Vân Sơn?
Ký Linh lén liếc nhìn nhị thiếu gia nhà họ Đàm, chàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không thể biết được là ngủ thật hay ngủ giả…
… nếu như vành tai chàng không hơi hơi giần giật một chút.
“Nếu như thực sự là tiên duyên…” Ký Linh cố ý kéo dài giọng một lúc sau mới nói cho hết ý: “Vậy tôi cũng không chối từ.”
Phùng Bất Cơ thấy hứng thú, cố ý nói: “Nhưng mà phải độ kiếp.”
Ký Linh đáp rất tự nhiên: “Vậy thì độ.”
Phùng Bất Cơ sợ Ký Linh không nhận ra, cố ý nhìn Đàm Vân Sơn một cái, sau đó cười xấu xa: “Tôi nhớ muội từng nói tu hành không phải để thành tiên mà là vì phò trợ chính nghĩa.”
Ký Linh đang chờ đúng câu này của Phùng Bất Cơ, nghe vậy lập tức tỏ ra lúng túng không trả lời được, bối rối mất một lúc mới chần chừ đáp: “Huynh nhắc vậy tôi mới thấy đúng là…”
Là gì?
Không nói.
Phùng Bất Cơ nín thở hồi hộp chờ.
Đàm Vân Sơn cảm giác mình đã chờ lâu khủng khiếp, cuối cùng, không chịu nổi, chàng bực mình mở mắt ra xem: “Còn đúng là gì nữa, thành tiên thì càng có thể phò trợ chính nghĩa.”
Ký Linh bật cười, này thì giả vờ nữa đi.
Phùng Bất Cơ nhìn vị đội hữu này rồi lại nhìn vị đội hữu kia, không biết tại làm sao mà đang chuyện gẫu bình thường thì tự dưng huynh ta lại trở thành người thừa.
Xót xa trong lòng bèn trùm luôn chăn che kín đầu.
Góc bên kia, Ký Linh tuy trong lòng thì buồn cười nhưng ngoài mặt lại nhíu mày, mồm mép lanh lợi: “Huynh ngủ chuyện huynh đi, tôi có thành tiên hay không có liên quan gì đến huynh.”
Đàm Vân Sơn phản đối: “Là bạn bè đương nhiên phải quan tâm nhau.”
Ký Linh: “Bày trò, huynh làm gì có tâm.”
Đàm Vân Sơn: “…”
Ký Linh: “Huynh nhìn tôi vậy làm gì?”
Đàm Vân Sơn: “Phùng huynh, có người bắt nạt tôi…”
Ký Linh: “Đừng có vờ đáng thương!”
Đương nhiên là Phùng Bất Cơ không can dự gì vào cục diện nhạy cảm này.
Ký Linh có muốn thành tiên bầu bạn với Đàm nhị hay không, rốt cuộc Đàm nhị có tình cảm gì với Ký Linh, hai người đó hiện giờ đã làm rõ rồi hay vẫn còn đang mập mờ… Chuyện phức tạp như vậy, Phùng Bất Cơ không hiểu, cho nên cứ “kính nhi viễn chi” là hơn, tránh cho sơ sẩy lại rơi vào thế khó.
Lấy chuông Tịnh Yêu ra gõ mấy cái xong, Ký Linh liền lên sàn tàu ngồi cạnh sói trắng. Khoan khoái, dễ chịu.
Đàm Vân Sơn hiện giờ càng ngày càng giảo hoạt, nàng chẳng dùng chút lực nào, chàng đã khóc lóc đủ kiểu cứ như thể nàng là người xấu.
Có điều, nghĩ cho kỹ thì có lẽ nàng đúng là người xấu. Thầm mến không được đáp lại liền sinh lòng oán hận, thấy người ta không chấp mình bèn hễ thấy có cơ hội trả đũa liền làm chuyện tiểu nhân.
Thế nhưng, sau này sẽ không thế nữa. Ký Linh ngẩng đầu đưa mặt ra hứng những bông tuyết rơi xuống, từng bông từng bông, vừa lạnh vừa ngứa.
Vừa rồi là lần cuối cùng rồi.
Đàm Vân Sơn mong nàng thành tiên, không để ý, thậm chí còn chào đón nàng lên Cửu Thiên Tiên Giới tiếp tục làm bạn với chàng. Vậy là đủ rồi.
Tất nhiên, lòng nàng muốn nhiều hơn thế nhưng lòng người không giống như chính nghĩa, không thể ép buộc được.
Thậm chí, nàng còn thấy may mắn vì Đàm Vân Sơn không tỏ ra áy náy với nàng hay đòi được bù đắp này kia. Thứ chàng không cho được nghĩa là không cho được, chàng sẽ không cho nàng được ôm ấp chút hy vọng giả dối nào.
Kể ra mắt nhìn người của nàng cũng không tệ lắm, Ký Linh nghĩ, ít nhất thì chàng trai nàng nhìn trúng rất thẳng thắn vô tư.
Đa tình dễ kiếm, thẳng thắn khó cầu, huống hồ chàng còn là người chu đáo tỉ mỉ, diệu kế đầy bồ, cầm một con dao cũng đầy oai phong…
Chuyện ngọt ngào nhất trên đời: tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Chuyện bi thương nhất trên đời: thất tình rồi, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Ràooooo…
Nước biển mặn chát đổ ập xuống xối sạch sành sanh những cảm xúc đong đầy trong lòng.
Nàng cuống quít đứng dậy, chưa đứng thẳng lên được đã lại lảo đảo ngã ngồi xuống sàn tàu… Không biết từ khi nào, trời bắt đầu nổi sóng gió, con thuyền dồi lên dập xuống trên mặt biển theo từng lớp sóng, chẳng mấy mà sàn tàu đã ướt đẫm!
Phùng Bất Cơ và Đàm Vân Sơn vội vàng chạy ra sàn tàu, Bạch Lưu Song đã ngừng làm phép, gió tuyết đã dừng nhưng sóng gió trên mặt biển không hề có dấu hiệu lặng xuống, ngược lại còn càng ngày càng cao hơn, dữ dội hơn!
“Tôi đi thu buồm…” Đàm Vân Sơn gọi to, “Mọi người chuẩn bị sẵn Tị Thủy đan, lỡ như thuyền lật thì phải ăn ngay! Đừng do dự!”
Nói xong không