“Kẻ đó còn chưa xuất đầu lộ diện thì mọi người đã bị ném vào Vong Uyên rồi.” Nam Ngọc đi vào nội điện nhanh như gió cuốn, song giọng nói còn lâu mới phóng khoáng được như bước chân, đi tới chỗ lồng băng lại bồi thêm một câu tự giễu, “Nếu như Vong Uyên không cạn.”
“Sao huynh lại tới đây?” Ký Linh thấy chàng ta mệt mỏi gió bụi dặm trường, mặt mày chẳng chút vui mừng thì giật thột, “Lại xảy ra chuyện rồi à?”
“Không phải thế,” Nam Ngọc lấy trong ngực ra một gói giấy, thoa bột phấn trong gói lên hai chấn song băng liền nhau, “sư phụ sử dụng canh giờ Lệ Mãng xuất thế bói ra được một tiên trận, tôi đã đưa nó đến bờ Vong Uyên, hiện giờ Thiên Đế đang thống lĩnh chúng tiên bày trận theo đó, tạm thời ngăn được Lệ Mãng, có điều…” chàng ngẩng đầu lên, sắc mặt nặng nề, bất giác vò nhàu tờ giấy gói, “vẫn không có manh mối gì về cách hàng yêu thực sự.”
“Thiên Đế giấu kín chuyện tinh phê mấy ngàn năm, huynh cho là ông ta lại ngồi yên chờ chết hay sao? Nhất định là cũng dùng cách của riêng mình để tìm vô vàn cách phá giải.” Đàm Vân Sơn vỗ vai an ủi Nam Ngọc, “Đâu dễ giải quyết vậy được, đây ắt phải là một trận chiến trường kỳ.”
Trần Hoa thượng tiên chưa kịp trả lời thì chấn song băng đã có phản hồi trước. Hai chấn song băng được xoa bột ở hai bên cánh tay còn chưa thu về của Đàm Vân Sơn nhanh chóng tan chảy, loáng cái, một khe hở đủ để một người thoải mái lách người ra vào đã hiện ra trước mắt.
Mọi người ngẩn ngơ, đây là lồng băng giam cầm tầng tầng lớp lớp của Thương Bột thượng tiên!
“Coi như mọi người gặp may nên tôi mới tìm được một cái Lò Sao, chỉ có thành lò này mới cạo ra được bột Xích Viêm,” Nam Ngọc giải thích xong thì thở dài nặng nề, “Trộm sách trong Tiên Chí Các, trộm bột của Lò Sao, đời này tôi đi trộm bao nhiêu lần đều là vì mọi người cả.”
Cuối cùng các đội hữu cũng hiểu Nam Ngọc đến để làm gì.
Không biết lúc Canh Thần thượng tiên đã hao tâm tổn sức mới bảo vệ được đồ đệ phát hiện ra tên nghiệt đồ của mình chạy đi đưa tiên trận mà còn có thể “tội chồng thêm tội” thì sẽ thổ mất bao nhiêu huyết.
“Đừng ngây ra đó nữa, chẳng lẽ còn phải mời thì mọi người mới ra hay sao.” Nam Ngọc đứng dẹp sang một bên, “Nhanh lên đi, chần chừ là đám ở ngoài cửa tỉnh lại mất.”
Đàm Vân Sơn không khách sáo, nghiêng người ra ngoài, tạm thời không bàn tới chuyện có trốn hay không vội nhưng chắc chắn là không muốn ở lại lâu thêm trong cái lồng băng lạnh cầm cập này nữa.
Chàng quay người lại, Phùng Bất Cơ cũng đi ra theo, Ký Linh và Bạch Lưu Song đi sau cùng, một người vừa nghiêng người đi ra vừa nghĩ ngợi gì đó, một người đứng nguyên tại chỗ, từ trong lồng băng, nhíu mày nhìn Nam Ngọc: “Bọn tôi chạy mất thì huynh biết làm sao bây giờ?”
Nam Ngọc giật mình, không rõ là thấy vui vẻ hay là thấy lòng được an ủi: “Cô lo cho tôi à?”
Bạch Lưu Song mất tự nhiên nhìn lảng đi hướng khác rồi mới cứng miệng đáp: “Chẳng qua là tôi sợ huynh không chống đỡ được, lúc sau lại giúp đám thần tiên thối kia bắt chúng tôi về, đến lúc đó thì tội lại chồng thêm tội.”
Ký Linh đã ra khỏi lồng, Nam Ngọc bèn đích thân kéo sói trắng lề mề ra ngoài: “Sợ là tiên binh Cửu Thiên còn chưa đến bắt, mọi người đã chết oan ở đây.”
Phùng Bất Cơ vừa chỉnh chặt lại đai lưng, nghe vậy ngẩng đầu cảnh giác: “Nói vậy là sao?”
Bạch Lưu Song giật tay ra khỏi tay Nam Ngọc, mắt tỏa ra sát khí: “Thiên Đế nói lời không giữ lấy lời à?”
Ký Linh cũng không hiểu Nam Ngọc nói vậy là có ý gì nhưng nàng luôn có cảm giác Thiên Đế không giống hạng người lật lọng, có điều, nghĩ lại thì chính nàng còn từng cảm thấy sư phụ là người tốt cơ mà, chẳng phải cũng bị lừa quay mòng mòng đấy thôi.
Đàm Vân Sơn luôn giữ im lặng từ lúc ra khỏi lồng đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng nhưng không hề cảnh giác như các đội hữu: “Cửu Thiên không thoát được, phải không?” Mơ hồ đã có dự cảm nhưng vẫn ôm ấp chút hy vọng cầu may để hỏi.
Nam Ngọc quyết định nói ra: “Thôi vậy, tôi nói thật cho mọi người biết nhé. Sư phụ tôi đã lật nhàu nhĩ quyển Cửu Thiên tinh cung kia rồi nhưng ngoại trừ một cái tiên trận không biết có thể cầm cự được bao lâu thì không hề có tiến triển gì khác. Sư phụ không nói rõ với tôi nhưng tôi nhìn ra việc bói ra được cách hàng yêu là một hy vọng xa vời. Có lẽ đây là số mệnh của Cửu Thiên.” Ánh mắt chàng vừa mang nỗi bất lực bi quan trước kiếp nạn vừa toát lên sự quan tâm sâu sắc dành cho các đội hữu, “Đến lúc nước Vong Uyên cạn, yêu tà thoát hết ra ngoài, Cửu Thiên tự thân mình còn không lo nổi, đâu còn ai nhớ đến mọi người, chỉ đỡ việc cho đám ác yêu kia, chẳng cần tốn nhiều sức, sẵn cả lồng đấy, cứ thế mà hút khô.”
Bạch Lưu Song không thích cảnh ấy, chẳng muốn nhìn thấy nó một chút nào.
Chẳng trách Nam Ngọc bảo là “oan”, nếu thực sự chết mà chẳng thể phản kháng chút nào như thế thì đúng là chết không nhắm mắt!
Thấy cả bọn đã hiểu rõ được tình trạng hiện giờ, Nam Ngọc nói thẳng luôn quyết định của mình: “Hiện tại, tất cả mọi người đều đang ở Vong Uyên, tôi mang mọi người đi một chỗ Trần Thủy khác, trở về được thế gian thì nhanh chân trốn đi. Chuyện sau này, ôi, đợi đến “sau này” thật hẵng hay.” Chàng lại nhìn sang Đàm Vân Sơn, “Huynh cũng xuống phàm cùng luôn, nếu không, mọi người chạy hết, chỉ còn mình huynh ở Cửu Thiên thì có bao nhiêu tội mình huynh phải gánh hết.”
“Huynh thì sao?” Đây là lần thứ hai Bạch Lưu Song hỏi Nam Ngọc, chính nàng cũng cảm thấy khó hiểu nhưng cứ nhất định phải hỏi, không hỏi không yên lòng.
Đâu ngờ Trần Hoa thượng tiên lại vô tội ra mặt: “Tôi? Có can gì tới tôi, tôi vẫn luôn vất vả phụ tá ở Canh Thần Cung cơ mà.”
Bạch Lưu Song: “…”
Tên thần tiên thối đơn thuần ngốc nghếch nọ đã không còn nữa rồi, hú ú ú!
Cả loạt năm người rời khỏi Cửu Thiên Bảo Điện từ lối cửa hông, khom lưng trốn tránh đi ngược hướng ra Vong Uyên, chỉ một chốc đã đi đến chỗ Lệ Mãng xuất thế: hố sụp ở rừng trúc.
Đứng bên hố mới thực sự thấy rõ độ khổng lồ của nó, đi vòng qua khó tránh phí thời gian. Nam Ngọc bèn gọi kiếm, lần lượt kéo Bạch Lưu Song và Phùng Bất Cơ đứng gần mình nhất lên trước, đến lượt Ký Linh, nàng lại đứng im không nhúc nhích.
Bấy giờ Nam Ngọc mới nhận ra suốt nãy giờ Ký Linh luôn im lặng đầy khó hiểu, chàng đang bồn chồn trong lòng thì nàng ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn lại chàng: “Tôi muốn ở lại.”
Vẻ mặt nàng không giống như là tâm huyết trào dâng hay là một ý nghĩ đột phát mà là sự bình tĩnh và khăng khăng sau khi đã suy nghĩ rất lâu.
Nam Ngọc phát hiện ra bản thân lại chẳng thấy bất ngờ chút nào, ánh mắt nàng lúc này giống lúc giết Xích Hắc Giảo y như đúc.
Thế nhưng, dù sao thì Lệ Mãng cũng không phải là Xích Hắc Giảo: “Yêu thú đến Thiên Đế còn phải bó tay hết cách, cô nương có ở lại cũng…”
“Tôi biết sức mình nhỏ bé không thấm vào đâu,” Ký Linh điềm tĩnh đáp, “nhưng có một chút thì tôi dốc một chút, có mười chút thì tôi dốc mười chút. Nếu nước Vong Uyên cạn thì tôi phải liều chết đánh với yêu tà một trận. Nếu bình được Lệ Mãng, tôi nguyện ở lại Cửu Thiên chịu phạt.”
Nam Ngọc im lặng, ôm tia hy vọng cuối cùng nhìn sang Đàm Vân Sơn.
Đàm nhị thiếu gia xòe tay, nhướn mày mỉm cười: “Tôi còn tưởng vừa ra khỏi Cửu Thiên Bảo Điện là nàng ấy sẽ nói rồi, giờ mới nói là còn chậm hơn dự đoán đấy.”
… Hai người lấy nhau đi.
Cự kiếm bỗng rung lắc: Bạch Lưu Song và Phùng Bất Cơ đều nhảy xuống lại mép hố.
“Chị ở đâu tôi ở đó, tôi vẫn chưa trả ơn xong cơ mà!”
“Bỏ đồng đội lại chạy một mình thì có còn là người nữa không!”
Nam Ngọc trợn trừng mắt, cạn lời nhìn trời xanh. Chàng đây vất vả vì ai lo lắng vì ai chứ!
Cách đoạn cuối Vong Uyên ba trăm mét về phía tây.
“Ghi nhớ, sau khi qua đó cứ làm theo lời tôi vừa nói, chia nhau đứng đằng sau các tán tiên ở bốn góc ngoài rìa, bọn họ sẽ chỉ nghĩ mọi người là tiên hữu mới chạy tới, vào lúc thế này cũng không có ai đi hàn huyên với mọi người đâu, đứng ổn rồi thì lập tức niệm Cửu Thiên hàng yêu chú.”
“Nếu cảm thấy sắp hết thời gian thì phải ăn ngay một viên tiên thảo, nhất định phải duy trì được tiên khí.”
“Bạch Lưu Song, cất tay cô đi, cô có tiên phách của tôi rồi cơ mà, còn cần tiên thảo làm gì!”
“Còn vấn đề gì thắc mắc không? Có thì hỏi ngay, tôi còn không về thì sư phụ sẽ sinh nghi.”
Ký Linh, Đàm Vân Sơn, Bạch Lưu Song, Phùng Bất Cơ: “Đi nhanh đi, bảo trọng.”
Nam Ngọc: “…”
Thấy bóng dáng mỏi mệt của Trần Hoa thượng tiên mỗi lúc một xa dần, bốn người thu tầm mắt về, đưa mắt nhìn nhau: Hành động thôi!
Dưới ánh sáng sáng ngời của đèn cung đình, một nhóm “phần tử khả nghi” lặng lẽ tiếp cận cuối Vong Uyên.
Lệ Mãng đã ở trong tiên trận, không ngọ nguậy bò đi được nhưng cũng không cam lòng chịu khống chế, cơ thể tròn lẵn nằm dọc Vong Uyên giãy dụa oằn mình như đang thở hào hển, mặt đất ầm lên như sấm rền sau mỗi cú đập mình của nó.
Đối kháng lâu, chúng tiên đã thích ứng được với chiến trường đất rung núi chuyển này, muốn nói chuyện ở đây thì phải hét lên. Tuy nhiên, hiện tại cũng không nhiều tiên hữu la hét, việc phải phóng tiên lực liên tục làm họ không còn dư hơi sức để nói nữa.
Bộ tứ lặng lẽ chia nhau ra tìm tới các góc của tiên trận.
Bên phía Ký Linh, đứng ngoài rìa là một tiên nữ, dáng hình yểu điệu gồng người tập trung niệm tiên thuật, mắt nhìn chăm chăm vào Lệ Mãng