Đàm Vân Sơn đứng dậy thi lễ rất tự nhiên cứ như thể đã biết đối phương ở đó từ trước: “Thiên Đế.”
Trịnh Bác Lão vẫn ngồi ở đằng đó, nhìn qua nhìn lại Đàm Vân Sơn và Thiên Đế mấy lượt, cuối cùng lắc đầu cười đắng chát, từ từ đứng dậy thi lễ một cách qua loa đến không thể qua loa hơn nữa, cũng không chào “Thiên Đế” một tiếng, im lặng rất điềm nhiên như biết chắc Thiên Đế sẽ không để bụng.
Đúng là Thiên Đế không để bụng thật, thay vì để tâm khắt khe những lễ nghi phiền phức kia, điều làm ông lưu tâm hơn là chuyện Trịnh Bác Lão “không nói được”.
“Ngồi đi.” Thiên Đế giấu sự giật mình trước những điều vừa nghe được kia đi, duy trì phong phạm uy nghiêm trầm tĩnh của Cửu Thiên, “Vì sao người đứng sau muốn nước Vong Uyên cạn,” Thiên Đế nhìn Trịnh Bác Lão, “Canh Thần thượng tiên nói ta nghe.”
Nói rồi, Thiên Đế định thong thả ngồi xuống, không ngờ giữa chừng bị một cánh tay cản lại.
Trịnh Bác Lão cản rất bất ngờ, nếu không phải Thiên Đế dừng kịp thì e là đã đập phải tay ông ấy.
Đây là chuyện cực kỳ bất kính nhưng vào khoảnh khắc này dường như không có ai thèm để ý.
Vì Ký Linh, Đàm Vân Sơn dám bổ sét đánh Đế Hậu; vì một nguyên do không rõ nào đó, “vị tiên nhân nọ” dám làm Cửu Thiên đại loạn, làm cạn nước Vong Uyên; so với những chuyện này thì cản Thiên Đế ngồi chỉ là chuyện quá nhỏ nhặt không cần phải để tâm.
Điều thực sự làm Đàm Vân Sơn bất ngờ là câu nói tiếp theo của Trịnh Bác Lão.
Vị Canh Thần thượng tiên vừa vươn tay ngăn Thiên Đế ngồi xuống nói với Thiên Đế đang không hiểu vậy là sao: “Đừng ngồi thì hơn, những ý tưởng thô lậu đấy của tôi chẳng thể nói với Trường Nhạc tiên, cũng… chẳng thể nói với Thiên Đế được.”
Lúc nói mấy chữ cuối, Trịnh Bác lão mỉm cười, ngoài là chẳng hề bận tâm còn có một chút tính trẻ con càn quấy.
Thiên Đế đứng đờ ra tại chỗ không thể tin nổi, ông chẳng ngạc nhiên trước sự vô lễ không chịu trói buộc của Canh Thần thượng tiên chút nào, gần trăm năm nay đều vậy, ông đã quen rồi, nhưng ông không sao ngờ nổi đã đến nước này rồi, trong lòng mọi người đều đã ngầm hiểu mười mươi nhưng Trịnh Bác Lão vẫn không chịu nói nguyên do.
“Chỉ là đoán mò thôi, không có gì đáng nói.” Trịnh Bác Lão thu tay về, như là rất thỏa mãn vì làm Thiên Đế sững người, ông chủ động mở lời, “Thay vì ở Canh Thần Cung lãng phí thời gian với lão già này, chi bằng Thiên Đế và Trường Nhạc tiên đi điều tra thêm ở những chỗ khác xem sao, chưa biết chừng lại tìm được chứng cớ tóm được kẻ ác đứng sau đấy. Hoặc là…” Trịnh Bác Lão cười khà khà nhìn Đàm Vân Sơn, “Trường Nhạc tiên nghĩ giúp cho “vị thượng tiên nọ” một lý do đi, dù sao cũng đã mất công nghĩ cả trăm câu chuyện rồi, tiếc gì một chút nguyên do này.”
Trịnh Bác Lão chắc chắn họ không tìm được chứng cớ, Đàm Vân Sơn biết.
Người đang muốn thoát tội sẽ cố gắng giả vờ vô tội, cố gắng ngụy trang bản thân thật tội nghiệp, oan ức, tuyệt đối chẳng có ai giống Trịnh Bác Lão, từ đầu đến chân viết rõ: Đúng, có vẻ như đúng là tôi đấy nhưng cậu có thể làm gì được tôi không?
Trịnh Bác Lão chưa từng hoảng sợ khi bị lộ, nhưng lại có vẻ… giận, Đàm Vân Sơn không hiểu nổi. Cái giận này có thể nhìn thấy ở hàng mày, chòm râu, ở những nếp nhăn khi cười, nó chống đỡ cho hành vi phóng túng của lão và thôi thúc lão cố ý khiêu khích chàng.
Cái giận này, trước khi Thiên Đế xuất hiện, hoàn toàn không hề có.
Đàm Vân Sơn không dám chắc Thiên Đế có nhận ra hay không bởi vì sau một thoáng dao động cảm xúc ngắn ngủi, Thiên Đế lại bình thường trở lại, chẳng qua trông nghiêm nghị hơn, bớt hòa ái hơn, quả quyết hơn.
“Người đâu!”
Thiên Đế vừa gọi một tiếng, ngay lập tức, các tiên binh đóng ở Đại Dư liền hùng dũng chạy tới. Thiên Đế giữ lại vài đội, ra lệnh bảo vệ Canh Thần Cung, không được để Canh Thần thượng tiên ra ngoài một bước, còn lại vẫn cung ứng các thứ như thường.
Thiên Đế không có chứng cớ để trị tội Trịnh Bác lão nhưng cũng không thể để “nghi phạm số một” tiếp tục tự do hoạt động ở tiên giới, bất kể Thiên Đế có tin vị trọng thần này hay không cũng vậy, ông phải làm điều này vì an nguy của Cửu Thiên.
Vị thượng tiên lãnh binh nghe thiên chỉ xong thì hiểu đây là biến tướng của giam lỏng, mặc dù không rõ nội tình nhưng chẳng hề thấy bất ngờ một chút nào chuyện vị thượng tiên một lời khó nói hết này của Cửu Thiên làm gì đó làm Thiên Đế nổi giận, Thiên Đế có thể rộng lượng đến tận hôm nay mới nổi giận mới là chuyện làm người ta thấy kỳ lạ, đã vậy rồi còn không tước chức “Canh Thần thượng tiên” của vị này quả là nhân từ.
Thoắt cái, các tiên binh đã vào vị trí canh giữ Canh Thần Cung, đến chim cũng không thể bay ra được. Thiên Đế không nói gì nữa, phẩy tay áo bỏ đi.
Đàm Vân Sơn liền đi theo. Chàng không khai thác được gì thêm ở chỗ Trịnh Bác Lão, đành phải chuyển tầm ngắm sang Thiên Đế, trực giác mách bảo chàng còn có thể khai thác được thêm gì đó ở Cửu Thiên Bảo Điện.
Không ngờ vừa mới bước một chân qua ngưỡng cửa, bỗng nghe người đằng sau lớn tiếng hỏi: “Sao lại cạo tóc?”
Đàm Vân Sơn dừng bước rồi thu chân về, xoay người lại.
Trịnh Bác Lão đã ngồi xuống thưởng thức chén trà lạnh ngắt nghiêm túc như thật, ung dung, hờ hững.
Đàm Vân Sơn âu sầu xoa đầu, chẳng biết là sầu vì đầu trọc hay sầu vì mãi giờ đối phương mới nhận ra: “Giờ mới hỏi có phải là hơi muộn không?”
Trịnh Bác Lão cười khẽ, nửa chén trà nhỏ cũng nhè nhẹ lắc lư theo: “Chẳng phải cậu vẫn chưa đi hay sao. Không muộn.”
Đàm Vân Sơn nhẫn nại chờ ông cười cho xong.
Có lẽ vì chàng quá kiên nhẫn nên thành ra Trịnh Bác Lão lại sốt ruột phải hỏi lại lần nữa: “Sao lại cạo tóc?”
Đàm Vân Sơn không học trò nói nhử cho người ta phải tò mò của đối phương mà nói thẳng luôn nguyên do: “Xấu quá.”
Trịnh Bác Lão nghiêng đầu quan sát chàng một hồi lâu như đang tưởng tượng bộ dạng chàng lúc chưa cạo tóc, cuối cùng lại thở dài khe khẽ: “Xấu hay không xấu, nàng ấy đều không nhìn thấy.”
Đàm Vân Sơn nhói lòng, không đau, là xót, sau đó từ từ biến thành đắng chát.
Nhưng sắc mặt chàng vẫn vậy, ánh mắt rất tự tin, nhấn mạnh từng chữ: “Nàng ấy sẽ thấy.”
…
Rời khỏi Canh Thần Cung, Đàm Vân Sơn gần như phóng hết tốc lực tới Cửu Thiên Bảo Điện nhưng lại bị tiên thị ngăn lại, báo rằng Thiên Đế có lệnh không gặp bất kỳ ai.
Đàm Vân Sơn biết Thiên Đế giận, cho dù đối phương giấu khá kỹ, nhưng dùng cọng tóc cũng có thể đoán được, nào có kẻ chí tôn nào có thể chịu đựng được sự khiêu khích, càn rỡ như thế, dù cho có anh minh cách mấy đi nữa.
Khoan khoan, sao chàng lại phải đoán bằng cọng tóc nhỉ?
Tất cả là tại Trịnh Bác Lão, đang yên đang lành lại đi hỏi như thế.
“Xấu hay không xấu, nàng ấy đều không nhìn thấy.”
Tiếng thở dài đấy lại vang lên bên tai, Đàm Vân Sơn sững ra.
Đây gần như là câu nói chân thành nhất của Trịnh Bác Lão trong tối nay mà chàng cảm nhận được, lúc ấy chàng cho rằng tiếng thở dài ấy là cho Ký Linh nhưng nếu không phải thì sao? Người nọ nỡ nhẫn tâm lợi dụng tình cảm thầy trò hai chục năm, sao lại vì “Ký Linh không nhìn thấy Đàm Vân Sơn nữa” mà tỏ ra như vậy?
Một vài ý tưởng lướt qua rất nhanh trong đầu chàng, Đàm Vân Sơn nheo mắt, kịp thời bắt giữ được chúng.
“Ngươi biết nguyên nhân ông ấy làm như vậy à?” Thiên Đế ngồi đường hoàng trên bảo điện cúi đầu nhìn xuống Đàm Vân Sơn đứng bên dưới. Gian bảo điện to nhường ấy, dù là lúc chúng thượng tiên tề tựu đông đủ cũng vẫn còn thấy rộng nữa là lúc này đây chỉ có hai người họ.
Gió đêm thổi vào trong điện nhưng không làm gì được chiếc đèn cung đình sáng bằng bảo châu.
Trên điện, dưới điện chỉ cách nhau một bậc thêm nhưng dường như lại xa như trời và đất.
Đàm Vân Sơn cổ ngửa cổ lên những vẫn không quan sát được vẻ mặt của Thiên Đế: “Đúng, tôi đã đoán đại khái được năm phần.”
“Năm phần, lại còn là đoán.” Giọng Thiên Đế không rõ mừng giận, chỉ có thể nghe ra chút hối hận vì đã để chàng vào điện.
“Năm phần còn lại có lẽ đang nằm ngay ở chỗ Thiên Đế!”
Đàm Vân Sơn nói to, vốn là muốn thu hút sự chú ý của Thiên Đế, không ngờ đại điện quá lớn, câu của chàng cứ vọng lại mãi không dứt.
Chàng hơi chán nản vì đã nóng vội. Chàng không bận tâm chuyện hữu lễ hay bất kính nhưng nếu vì vậy