Tô Minh Nguyệt tháo kính râm xuống, nhìn ra cửa xe bên cạnh Tạ Hiểu Đông, cũng nhìn quanh bãi đậu xe.Ngoại trừ những chiếc xe được đỗ ngay ngắn, cô không thấy có gì đặc biệt, thấp giọng hỏi: "Anh Đông, anh nhạy cảm quá rồi, gần đây có người trong công ty bị chụp ảnh rồi à?""Không có, mấy ngày nay mấy diễn viên đi quay bị chụp lại đều là được sắp xếp ổn thỏa trước đó rồi, chỉ là anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm ..." Tạ Hiểu Đông lắc đầu.
"Thôi bỏ đi, bây giờ em muốn về nhà hay cùng anh đến công ty?"Tô Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, cô thấy Tạ Hiểu Đông dường như không còn tức giận nữa, ngập ngừng nói: "Nếu không có việc gì nữa, hay là cho em về nhà đi?"“Được, buổi chiều anh cũng có cuộc họp, em về nhà trước đi, tuần sau anh dẫn em đến một trường quay xem xem?” Tạ Hiểu Đông dùng điện thoại di động lật xem lịch trình của mình."A? Trường quay nào? Lại định chụp cái gì nữa?" Tô Minh Nguyệt vẻ mặt hoảng hốt, vừa mới xuất viện, tại sao Anh Đông lại nghĩ đến chuyện quay phim rồi.Tạ Hiểu Đông giang hai tay nói: "Em xem, cứ nhắc tới chuyện này, em lại bắt đầu căng thẳng.
Có Anh Đông ở đây, em sợ cái gì?""Vừa rồi anh như vậy ..." Tô Minh Nguyệt nhìn Tạ Hiểu Đông, anh ta hôm nay cũng vẫn mặc quần áo chỉnh tề, trên mặt mang theo ý cười, nhưng trong ánh mắt nghiêm nghị lại không có chút dễ tính nào.
Anh xắn tay áo lên, trông thật lạnh lùng.Cô nghĩ thầm, may mà hai người quen nhau từ lâu, nếu không cũng sẽ giống như mấy đứa nhóc kia, nhìn thấy anh cũng bị dọa sợ mà chạy đi."Anh thì sao chứ? Vừa rồi anh không tức giận với em.
Em không thấy giọng điệu của bác sĩ rất lỗ mãng, nói em không thể quay phim nữa, em hèn nhát thế à?""Haizz, em đã nói là em sẽ quay, anh vẫn còn chê em hèn nhát ..." Tô Minh Nguyệt thấy mình cũng thật khổ."Chậc chậc, anh không thấy em tỏ ra tức giận gì nhỉ ?"Tô Minh Nguyệt rất muốn than thở: Anh à, lúc đó em ngất chứ không phải anh ...!Cô chỉ có thể nghiêm mặt hỏi: "Ý anh là gì?""Có một chương trình tạp kỹ sắp khởi quay.
Đó là chương trình biểu diễn tài năng của người mẫu.
Bên Tổng công ty có một cô bé đã lọt vào top 20.
Anh muốn dẫn em đến đó xem, chỉ để trải nghiệm việc quay phim của người khác.
Đây cũng không được xem là tiếp xúc với nguyên nhân gây căng thẳng đâu nhỉ? "Điều mà Tạ Hiểu Đông không nói là Triệu Vũ đã nhận được liên hệ từ người phụ trách AiCo và buổi chụp thử của Tô Minh Nguyệt đã được giao cho trụ sở chính để đánh giá.
Bà Sharon của AiCo cố ý nhấn mạnh rằng, trước khi tin tức được xác nhận, quản lý sẽ không được cho Tô Minh Nguyệt tiếp nhận vị trí đại sứ thương hiệu cho nhãn hàng thời trang nào khác.Anh nghĩ rằng nếu giành được hợp đồng đại sứ thương hiệu, giá trị của Tô Minh Nguyệt chắc chắn sẽ tăng lên.Hiện tại cứ để từ từ cho cô thích nghi với môi trường quay chụp, Tạ Hiểu Đông đã nghĩ ra cách luộc ếch trong nước ấm."Được rồi! Em cũng chưa xem qua quá trình quay chương trình tìm kiếm tài năng." Tô Minh Nguyệt không để ý rằng Tạ Hiểu Đông có ý khác, cô cảm thấy mình nhàn rỗi là được rồi.
Chỉ cần cô không phải quay chụp là được, mọi chuyện khác thì đều dễ dàng.Hai người họ thống nhất với nhau như thế.“Tài xế Trần, đưa Nguyệt Nguyệt về nhà trước, sau đó đến công ty.” Tạ Hiểu Đông dặn dò.Chiếc xe của họ từ từ lái ra khỏi bãi đậu xe.Trong góc bãi đậu xe, có một chiếc xe Volkswagen màu xám đã cũ, trông chiếc xe hoàn toàn không có gì nổi bật, máy ảnh chụp nhanh lia lịa khi chiếc xe kia rời đi.Có hai tay săn ảnh đang ngồi trên xe.
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ đằng trước đang cầm ống kính tele và nhắm vào chiếc xe mà Tô Minh Nguyệt đang ngồi.
Một tay săn ảnh khác ngồi ở ghế lái và hỏi: "Anh à, vẫn đi theo chứ? "Tay săn ảnh đặt máy ảnh xuống, lật xem ảnh trên màn hình, nói: "Không cần theo nữa, nguồn tin này khá chính xác, tôi phải hoàn tất bản thảo, nhất định sẽ lên trang nhất!"Trong xe, Tô Minh Nguyệt mở hộp đồ ăn, những chiếc bánh bảy sắc Dafu sặc sỡ khiến cô lóa mắt, cô do dự không biết nên bắt đầu với cái nào.Tạ Hiểu Đông ngó qua nhìn cái hộp, "Bao nhiêu tuổi rồi, còn thích mấy loại đồ ăn bắt mắt này, mấy cái này mà ngon được sao?"Sau