Tô Minh Nguyệt nghe thấy giọng điệu lạnh như băng của Vu Thành Quang, cô ấy đang mở hộp bánh ra thì đột ngột dừng lại, vốn dĩ nghĩ rằng Vu Thành Quang giúp cô ấy trông con chó con trong hai ngày, cô mang đồ ăn đến cho anh coi như cảm ơn, ai ngờ lại bị anh chê như vậy.Nhìn những chiếc bánh Dafu tròn quay nằm trong hộp, Tô Minh Nguyệt lè lưỡi chậm rãi nói: "Vậy thôi, em ăn một mình vậy ..."Cô đang định đóng nắp hộp lại thì bàn tay của Vu Thành Quang đột ngột thò vào.
Cô không cầm chắc nắp hộp, bị anh làm giật mình, làm rơi nắp hộp lên tay anh.Tình huống gì thế này? Tô Minh Nguyệt nhìn anh chằm chằm.Hai người nhìn nhau, Vu Thành Quang không đợi cô nói gì, liền trực tiếp quay mặt đi.Khi mở cửa cho cô vào, anh cũng nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Tô Minh Nguyệt, nhưng sau khi nghe anh nói thì mắt cô thoáng chút hụt hẫng, anh lúc này mới nhận ra lời nói của mình đã khiến cô thất vọng.Anh hơi hối hận, và chỉ có thể thể hiện điều đó bằng hành động.Vu Thành Quang thậm chí còn không nhìn kỹ, chỉ lấy từ trong hộp ra một chiếc bánh, ngay lập tức bỏ vào miệng.Sau khi nhai vài giây, vị ngọt của bánh gạo trộn với kem và mứt tràn ngập trong miệng, có lẽ vì đã lâu không ăn đồ ngọt nên anh đã ho dữ dội sau khi nuốt xuống.Tô Minh Nguyệt giật mình, tưởng Vu Thành Quang bị sặc, vội vàng đưa ly nước trên bàn cho anh.“Này… không cần miễn cưỡng mà.” Nhìn mặt anh đỏ bừng, Tô Minh Nguyệt cảm thấy mình đã gây chuyện rồi, vì vậy cô tốt bụng bước tới vỗ nhẹ vào lưng anh.Không ngờ cô mới vỗ được vài cái đã bị Vu Thành Quang bắt lấy tay.Cổ tay Tô Minh Nguyệt bị anh nắm thật chặt, cô nhìn Vu Thành Quang ho đến nỗi chảy nước mắt, tay kia cầm chiếc cốc lên uống vài ngụm nước, sau vài giây, anh buông cô ra rồi nói."Nguyệt Nguyệt, không được làm như thế khi sơ cứu.
Nếu gặp phải tình trạng ngạt thở do dị vật, hãy làm thế này ...!thế này ...!rồi thế này."Tô Minh Nguyệt nghiêng đầu, nhìn Vu Thành Quang đang miêu tả phương pháp sơ cứu.Vu Thành Quang đang tự vỗ ngực mình minh họa cho cô, cười hỏi "Em học được chưa?""Ưm ...!ừm ..." Cô ngồi trở lại ghế sô pha với một nụ cười khô khốc.
"Em đã được học cái này trong lớp huấn luyện dã chiến.
Vừa rồi em vội quá nên quên mất."“Cần nhớ kỹ những kiến thức sơ cứu cơ bản.” Vu Thành Quang gãi đầu, “Còn về hô hấp nhân tạo thì anh không dạy nữa...Cái này em có thể tự học mà ...!Tô Minh Nguyệt vội vàng tìm cách đổi chủ đề.
"Anh Thành Quang, thằng nhỏ đâu?"Vu Thành Quang có chút ngượng ngùng nói: “Vẫn còn đang ngủ, em ngồi đợi chút đi.” Anh trở lại phòng ngủ, thay bộ quần áo khác rồi mang con chó nhỏ ra ngoài.Tô Minh Nguyệt pháp hiện ra anh đã thay đổi chiếc giường cho con chó nhỏ, từ một hộp carton chuyển phát nhanh sang một hộp đựng đồ màu xanh.Vu Thành Quang giải thích, "Hộp carton bị nó tiểu ra rồi, anh để tấm lót nước tiểu dưới đáy hộp, nên thay tấm lót mỗi ngày một lần."Con chó nhỏ nằm thoải mái trên chiếc khăn màu be trong hộp đựng đồ, nó cảm thấy có động, liền tỉnh dậy, chân nhỏ quẫy đạp mạnh mẽ, chiếc mũi nhỏ bé đang ngửi ngửi.Tô Minh Nguyệt nhìn cái hộp một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu hỏi Vu Thành Quang, "Em hình như cảm thấy nó lớn lên một chút?""Đúng rồi, hai ngày qua tăng được 50 gam.
Mỗi ngày cho ăn thêm một lần.
Nó khá khỏe.
Vài ngày nữa là có thể mở mắt.
Nếu trụ được một tháng thì có thể sống tiếp.
"“Thật sao, tốt quá rồi.” Tô Minh Nguyệt đưa tay chạm vào nó, lông tơ trên cơ thể con chó con dường như đã dày lên.Con chó nhỏ cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của Tô Minh Nguyệt, cơ thể nhỏ bé của nó ưỡn ra sau, cọ vào lòng bàn tay cô ấy.“Ôi, đang muốn đượt vuốt ve sao?” Tô Minh Nguyệt sờ sờ đầu của nó, “Đứa bé đáng thương, sống thật khỏe nhé, sau này tìm cho em một người mẹ sẽ yêu thương em...”Vu Thành Quang đã sốc khi nghe những gì cô nói, anh hỏi lại một cách bình tĩnh, "Nguyệt Nguyệt, em không định giữ nó lại sao?""Chuyện này, em vẫn chưa nghĩ tới, Anh Thành Quang, ngày hôm đó em có hơi buồn phiền.
Em cảm thấy sinh mệnh nhỏ bé như vậy, anh và bố em cứ nhét vào tay em.
Nếu nó ở chỗ em có xảy ra vấn