Editor: Waveliterature Vietnam
Sườn núi Địa Ngục.
Tại bến cảng Hắc Ám, đã có vô số người khiêu chiến qua, thế nhưng đó vẫn là nơi thần bí nhất.
Khiêu chiến, chỉ biết là tiến hành khiêu chiến với sườn núi Địa Ngục, nhất định phải tiến vào tầng thứ ba của khu buồng nhỏ trên tàu, dưới tự dẫn đầu của đống quân, đi thông qua một đường hầm thật dài, sau đó sẽ tiến vào nơi thần bí kia, bắt đầu khiêu chiến.
Mà nơi khiêu chiến là một mảnh đất không gian lớn, mỗi người đều gặp mỗi hoàn cảnh khác nhau, sau khi khiêu chiến thành công sẽ tiếp tục đi xuống một vùng không gian bí ẩn khác, tiếp tục khiêu chiến.
Cảm giác khiêu chiến này có người đã từng hình dung qua, giống như đang ở trong một tòa tháp bị treo ngược, từng tầng từng tầng đi xuống, bất quá, tòa tháp này rất lớn.
Độ khó của khiêu chiến là gì, tạm thời không đề cập tới,
Sự thần bí của sườn núi Địa Ngục nằm ở chỗ, mặc kệ bạn có bao nhiêu quen thuộc với bến cảng Hắc Ám, bạn cũng sẽ không thể tưởng tượng được nó tột cùng là nằm ở nơi nào.
Trong lòng núi? Rìa vách núi? Không, đều không phải, không có bất kỳ nơi nào có thể chứa được không gian lớn như vậy.
Thậm chí còn có người cho rằng, không gian này căn bản không có tồn tại, tất cả đều là ảo giác do đại não bị kích thích mà sinh ra ảo giác.
Đối với việc này, ông chủ Hoàng không hề có bất kỳ giải thích nào, chỉ viết một cái chú giải ngắn gọn "Không gian? Phảng mộng?"
Bốn chữ, hai dấu hỏi, đại biểu cho sự nghi vấn trong lòng ông chủ Hoàng.
Vốn dĩ Đường Lăng không có cảm giác gì, nhưng khi nhìn đến hai chữ phảng mộng, cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn ông chủ Hoàng "Ông chủ, ông cho rằng đây là mộng cảnh mô phỏng?"
Hắn và ông chủ Hoàng đều là Mộng loại, nếu muốn giấu giếm lẫn nhau cũng không thể, cho nên cùng nhau thảo luận một số vấn đề liên quan đến mộng cảnh cũng không có gì là không được.
Đối với vấn đề này của Đường Lăng, ông chủ Hoàng vô cùng thẳng thắn "Tôi chỉ cho rằng như vậy, chỉ là không biết được họ có mục đích gì."
Đường Lăng nhíu mày, cũng đúng, mô phỏng một không gian mộng cảnh, mục đích là gì?
Thế nhưng, những thứ này không phải là thức Đường Lăng có thể quan tâm, lúc này hắn đã đọc hết quyển [Quậy tung bến cảng Hắc Ám], đối với hắn mà nói, nội dung trong quyển sách này vô cùng vụ vặt, trọng điểm chính là những chỗ hắn đã tổng kết lại kia.
Về phần những cái khác, hết thảy đảo khu, còn có một số quy tắc và một chút chuyện linh tinh đều tạm thời không phải thứ quan trọng.
Lúc này, thời gian đã trôi qua một nửa.
Sau khi đã hiểu rõ về bến cảng Hắc Ám, trong lòng Đường Lăng âm thành tính toán, một bên hứng nước nóng lên rửa mặt, muốn thư giãn một tí, sau đó sẽ đọc đến quyển [Kí sự Tử Nguyệt] kia.
Hả? Ông chủ Hoàng nhìn thấy Đường Lăng rửa mặt, bỗng nhiên kêu lên một tiếng, sau đó biểu cảm vô cùng kỳ quái.
Đường Lăng ngẩng đầu "Có chuyện gì sao?"
"Không có, khục, không có" Biểu cảm của ông chủ Hoàng vẫn rất quái dị như cũ, trực tiếp tránh đi ánh mắt của Đường Lăng, nói "Thỉnh thoảng tôi bị chuột rút thôi, cậu không cần để ý."
Chuột rút? Trong lòng Đường Lăng hoài nghi, nhưng khi nhìn kỹ lại bốn phía, xác thực không tìm ra được điều gì không đúng, cho nên chỉ có thể cho rằng ông chủ Hoàng thật sự bị chuột rút.
Một quyển [Quậy tung bến cảng Hắc Ám] đã đem đến sự trợ giúp rất lớn cho Đường Lăng, ở trong hoặc ngoài, hay là xâm nhập, thậm chí một chút bí mật ông chủ Hoàng đều ghi vào mà không chút kiêng kị nào.
Cho nên, Đường Lăng rất mong chờ quyển [Ký sự Tử Nguyệt] cũng sẽ không có mấy thứ dong dài làm mất thời gian, mặc kệ ông chủ Hoàng bị chuột rút, hắn trực tiếp cầm quyển [Ký sự Tử Nguyệt] lên xem.
"Trước khi cậu đọc, nên chuẩn bị tâm lý một chút." Ông chủ Hoàng nhìn thấy Đường Lăng cầm quyển [Ký sự Tử Nguyệt lên] bất thình lình nói ra một câu.
"Ừm." Đường Lăng vừa gật đầu vừa lật quyển [Ký sự Tử Nguyệt] ra xem. hắn không nghĩ tới, bí mật hắn vẫn luôn truy lùng, vậy mà lại nằm ngay khúc dạo đầu của quyển sách.
Câu nói đầu tiên là chú giải của ông chủ Hoàng: Nhật ký kinh nghiệm của bản thân.
Ngày 17 tháng 8 năm 2020, trời quang.
Ngày 17 tháng 8 là ngày cuối hè và đầu mùa thu, nhiệt độ của ngày này còn cao hơn cả giữa hè, cảm giác của mùa thu ở đâu?
Còn nữa, cuối tuần là đêm Thất Tịch.
Tôi lấy hết dũng khí, lên Wechat hẹn cô ấy.
Tôi: Này, có rảnh không? Thứ ba tuần sau, cậu có rảnh ra ngoài không? Dù sao thì được nghỉ hè, bạn học cũ đã hơn một tháng không gặp rồi.
Cô ấy: Họp lớp sao? Ha ha ha, có những ai? Được rồi, còn chưa chúc mừng cậu thi đậu Đại Nam.
Hợp lớp? Nhưng tôi chỉ muốn ở riêng với cô ấy thôi mà.
Cầm điện thoại, tôi một lúc lâu cũng chưa phục hồi lại tinh thần, trong lòng suy nghĩ linh tinh lung tung.
Cuối cùng, tôi nhắn tin đáp lại cô ấy: Hẹn cậu trước, sau đó lại hẹn những người khác. Trước khi tôi đi học đại học muốn gặp cậu một chút, sao, có được không?
Viết xong một chữ cuối cùng, sự mất mát bỗng nhiên tràn đến.
Cô ấy trả lời lại thế nào đều không quan trọng, tôi nhét điện thoại vài lại túi quần, quyết định đi ra ngoài chạy bộ, sẵn dịp phát tiết sự buồn bực trong lòng.
Dù sao, vào thời điểm Thất Tịch này, rất nhiều cửa hàng đều công khai quảng cáo rầm rộ.
Ha ha.
Tâm trạng là một thứ có sức ảnh hưởng vô cùng lớn với con người, tôi bình thường có thể thoải mái chạy năm cây số, hôm nay tôi chỉ chạy năm vòng, chưa đến hai cây số đã cảm thấy mệt.
Sương mù lại dày thêm, cho nên tôi về nhà.
Hiện tại, tin tức về sương mù đã là một loại sinh hoạt nhàm chán rồi, đủ loại suy đoán đều có.
Nhưng không phải chỉ là sương mù thôi sao? Nếu như nó có hại, thì tôi nghĩ đây cũng là hậu quả do còn người tàn phá thiên nhiên trong thời gian dài.
Nếu như đó là hậu quả do chính mình tích lũy thành, thì cứ gánh chịu đi.
Nghị luận về nó, không bằng đi suy nghĩ làm sao để cải biến, làm sao để tốt hơn cho rồi. Nhưng những ngôn luận này tại sao lại bị phê phán là ngây thơ chứ?
Quên đi, lười quản, tôi chỉ phát hiện mình không còn chút dũng khí nào để cầm điện thoại lên cả.
Nhớ đến một câu, không phải tình cảm nào cũng đều được đáp lại.
Từ năm lớp mười đã bắt đầu thích cô ấy, cô ấy lại dùng cách như vậy để ứng xử lại với tôi, có lẽ càng thêm chứng minh một việc.
Là cô ấy sợ tôi sẽ khó xử, cuối cùng thì trong tận đáy lòng cô ấy vẫn có một chút mềm mại, cũng có thể là do cô ấy là một cô gái lương thiện.
Nhìn đi, ánh mắt
của tôi đâu có sai.
Hoặc là, giống như XX nói, thích ai, liền học được một loại kỹ năng - chỉ cần làm mình vui thì sẽ không ngừng tìm cớ.
Tối nay sương mù rất dày, nhìn không được xa, tâm tình cũng không cách nào tốt hơn được. Lại cảm thấy trong sương mù có nhiều loại âm thanh, là tôi sầu não quá cho nên sinh ra ảo giác sao? Được rồi, tôi đi ngủ.
Tôi tự nói với chính mình, chí ít thì cuộc sống đại học vẫn rất đáng mong chờ, không phải sao?
Ngày 18 tháng 8 năm 2020, trời quang.
"Núi nghèo nước phục nghi không đường.
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn."[1]
[1]Núi cùng nước tận ngờ hết lối. Bóng liễu hoa tươi một thôn làng.
Cổ nhân đúng là có trí tuệ, chỉ một câu thơ đơn giản như thế, lại ẩn chứa biết bao điều.
Giống như tôi của giờ phút này, lúc viết nhật lý, tôi còn vô cùng run rẩy, đây chính là do kích động.
Vừa mới kết thúc một ngày nói chuyện phiếm cùng với cô ấy, có cảm giác hai người càng thêm hiểu rõ về đối phương.
Thì ra chúng tôi có nhiều suy nghĩ chung như vậy, như là ngẫu nhiên mắt đối mắt với đối phương, ngẩn nhiên có chút mập mờ nho nhỏ trong khi nói chuyện, đều không phải chỉ là cảm giác của một mình tôi, cả cô ấy cũng giống vậy.
Tuy nhiên, chúng tôi đều có chung một mục tiêu, có cùng một lý tưởng muốn thi đậu vào một trường đại học, cho nên mới che giấu tâm ý với nhau.
Tôi như thế, cô ấy cũng thế.
Tôi xém chút nữa đã bỏ lỡ, không, tôi sẽ không bỏ lỡ nữa.
Buổi sáng, cầm điện thoại di động lên, cuối cùng vẫn muốn xem qua tin nhắn đáp lại của cô ấy, tôi cũng đã trải qua một đêm suy nghĩ, cũng đã khôi phục được một ít dũng khí.
Kết quả lại thấy được tin nhắn đáp lại như thế, tôi còn nhớ rất rõ, một giây khi nhìn thấy tin nhắn đó, tim tôi kịch liệt nhảy lên, có cảm giác như nó sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy.
Tôi muốn kêu, tôi muốn gào, thế nhưng cuối cùng tôi chỉ cầm điện thoại ngồi cười ngây ngô.
Cô ấy nói: Hẹn tớ trước sao? Không có hẹn người khác sao? Cũng được, hai người chúng ta cũng có thể ra ngoài.
Ha ha, ha ha ha…
Đúng như suy đoán của tôi, cô ấy có thể đọc hiểu được ẩn ý.
Cô ấy cũng cho tôi ám chỉ, thế nhưng tối qua lại quá ngu ngốc! Không kịp thời trả lời lại cô ấy, có phải cô ấy cũng như tôi không? Cũng suy nghĩ điều đó trong một thời gian dài?
Nghĩ đến, tôi bắt đầu yêu thương cô ấy, chửi mình đần, nhanh chóng cầm điện thoại lên, dùng hết dũng khí nhắn một câu.
"Vốn dĩ tôi muốn ở một mình với cậu. Thứ ba tuần sau! Đêm Thất Tịch! Bởi vì tôi nghĩ trước khi học đại học cần nói với cậu - tôi thích cậu, từ năm lớp 10 đã thích cậu."
Tôi đã từng nghĩ, nói ra được ba chữ tôi thích cậu này phải cần dũng khí rất lớn, thật sự chỉ cần cô ấy cho một ám chỉ thôi, một ám chỉ rất nhỏ mà thôi.
Những lần nói chuyện phiếm sau đó tôi cũng không ghi chép tỉ mỉ lại, tôi chưa từng nghĩ tới tôi sẽ có loại kiên nhân như thế này, cầm điện thoại nhắn tin wechat với cô ấy cả ngày.
Những lần trò chuyện phiếm này đều được tôi ghi chép lại, lưu giữ trong một quyển sổ bí mật, tôi muốn đợi đến khi tôi và cô ấy kết hôn, thì đây chính là món quà kỷ niệm đẹp nhất.
Tôi chờ không được, muốn gặp cô ấy, tôi đã không thể chờ đợi đến đêm Thất Tịch nữa.
Cô ấy cũng đồng ý với tôi, ngày mai sẽ ra gặp mặt.
Tôi rất mong chờ vào ngày mai, tôi phải mặc kiểu quần áo như thế nào? Tôi đã chuẩn bị quà cho cô ấy, tôi quyết định tặng cô ấy một thứ càng có ý nghĩa hơn lễ vật, đó chính là quyển nhật ký này.
Bởi vì trong này ghi chép những thứ từ tận cõi lòng tôi từ những ngày tôi thích cô ấy, cho đến bây giờ.
Thật phiền, buổi tối hôm nay sương mù lại thật dày.
Lúc nào, thật không biết khi nào sương mù mới hết đây? Tuy nhiên, tôi vẫn hơi hiếu kỳ đưa tay sờ một chút, sương mù này khi sờ tới sờ lui lại có cảm giác như nó là một chất tồn tại thực sự vậy.
Kết quả thí nghiệm đúng là như vậy, có một cảm giác dính tay, dường như bên trong sương mù thật sự có gì đó.
Kỳ quái hơn chính là, giáo viên địa lý lại đưa ra những lời giải thích này? Chí ít thì trong những bản tin tức, cũng không có đưa tin nhiều về màn sương mù này, chỉ nói là vẫn còn đang nghiên cứu.
Tôi cũng không biết, liệu có phải là cảm giác của tôi có sai lầm không, cứ cảm thấy trong sương mù lại có một loại chết chóc, mức độ ô nhiễm môi trường đã nặng đến mức này rồi sao?
Ngày 19 tháng 8 năm 2020, vụn vỡ.
Tan nát, tan nát, tan nát!!
Đây không phải là sự thật, tất cả đều không phải là sự thật!!
Để cho tôi chết đi! Để cho tôi chết đi! Tôi sắp chết rồi, tôi cảm thấy toàn thân mình phình ra, đang phát nhiệt, cũng đang dần chết đi.
Lông mày Đường Lăng lập tức nhăn lại, hắn biết, rất nhanh đã đến điểm then chốt, những dòng nhật ký này cũng không phải kết thúc.
Thế nhưng, chính từ những nhật ký không có kết thúc này, hắn lại cảm nhận được một thời đại đã bị phá vỡ, nỗi tuyệt vọng tràn trề khiến trái tim Đường Lăng bắt đầu run rẩy.