Ưu thế địa hình của Monsa lại khiến nơi này không thể chiến tranh quá lâu, không thể mua sắm tiếp tế từ bên ngoài, dự trữ lương thực trong nước đã tiêu hao gần như không còn gì, duy trì chiến tranh lâu dài với Monsa chắc chắn quân ta thắng, nhưng chỉ sợ binh sĩ Monsa đập nội dìm thuyền liều chết đến cùng, đồng quy vu tận, cũng may Charle xin xuất binh hiểu rất rõ địa hình, công thành dễ như ăn cháo.
Vây thành đã lâu, hết đạn dược lương thực, nhiều nhà nghèo đã bắt đầu có người chết đói. Quân đội chiêu dụ rằng không gây thương tích cho người già và trẻ nhỏ, một khi có thể phá thành sẽ mở kho phát thóc. Một bên là đại tướng quân được ngàn dân hướng tới, một bên là hoàng thất Monsa bóc lột hà khắc, lời chiêu dụ lập tức có hiệu lực, càng ngày càng có nhiều thành nhỏ đến quy hàng nhận được lương thực.
Trên danh nghĩa hoàng tử vẫn đang ở kinh đô nên không tiện xuất đầu lộ diện trong quân, mấy ngày nay mật đàm trong doanh trướng cùng Charle, cậu lại càng thưởng thức về mưu lược và cách làm người của Charle, không khỏi vui mừng vì quân đội của mình có thể có một tướng tài như hổ thêm cánh.
Nhiều ngày tiếp xúc, hoàng tử là người thông minh, đã sớm nhìn thấu người tự xưng là bạn của công chúa này, Charle là người đáng tin, nhưng vẫn phải làm khó anh ta một chút.
Hoàng tử điều chỉnh lại nét mặt, đối với người trước mắt vừa đấm vừa xoa, đem cốc trà thả xuống, Charle nghe lời đoán ý mà im lặng.
“Ở trong rừng Phin có khỏe không, thân thể con bé yếu ớt sợ là không chịu được” hoàng tử lạnh nhạt nói “ Kính xin cậu đây, chúng tôi sẽ đón nó về khi xong việc.”
Charle không khỏi lau mồ hôi trán, tuy rằng mấy ngày trước anh ta đã suy nghĩ cẩn thận trong đầu cũng khó tránh khỏi hơi sốt sắng,