Quân đội được thêm một vị tướng quân trí dũng song toàn như Charle không khác gì hổ thêm cánh, vốn dĩ kế hoạch là hoàng tử sẽ ở trong quân làm quân sư cho kỵ sĩ trưởng nhanh chóng đánh bại Monsa, nhưng bây giờ vui vẻ vứt lại cục diện rối rắm cho em rể, vội vội vàng vàng đến rừng Bóng Đêm để đón em gái và mẹ của Charle hồi kinh.
Khi hoàng tử vào rừng rậm không khỏi đỏ cả vành mắt khi gặp được công chúa đã có làn da hơi rám nắng khỏe mạnh, không còn vẻ trắng nõn mảnh mai ốm yếu. Ôm chặt lấy người em gái tưởng như đã mất đi này, hoàng tử tức giận dạy bảo nhưng quan tâm lại lộ đầy mặt: “Cũng không biết đường viết thư về nhà, cái đứa vô tâm này.”
Nhìn thấy vẻ phong trần mệt mỏi của anh trai, công chúa cũng đỏ viền mắt nghẹn ngào nói: “Em xin lỗi, làm liên lụy đến anh.”
“Không phiền, cũng không phải anh đi dọn dẹp hỗn loạn của em, về nhà thôi.” Hoàng tử cười dắt tay công chúa, gạt kỵ sĩ trưởng đang muốn nói chuyện sang một bên.
Xử lý xong chuyện của công chúa và mẹ của Charle, kỵ sĩ trưởng dạo gần đây bị lạnh nhạt, né ánh mắt của thuộc hạ, chen lên xe ngựa của hoàng tử, bi thương nói: “Felder không yêu anh.”
Vị võ tướng anh dũng thần võ lại như một chú chó bự không được chủ nhân yêu mến, ai oán nói: “Dạo gần đây em không để ý đến anh, em còn nói về thành muốn…”
Hoàng tử làm bộ phiền chán đẩy tay chân cái tên kỵ sĩ phạm thượng nào đấy ra, ánh mắt dữ dằn ra hiệu anh thành thật một chút. Kỵ sĩ trưởng tui nghỉu mà quỳ xuống, thỉnh thoảng lại liếc vòng eo của vị hoàng tử đang trừng mắt kia.
“Em nói cái gì?” Hoàng tử biết rõ còn hỏi, bởi vì phải sai người về chuẩn bị công việc nên gần đây lạnh nhạt với người đàn ông của mình. Kỵ sĩ trưởng ý thực nguy cơ mãnh liệt, chỉ lo hoàng tử quên ước định, mỗi khi đều là điên cuồng đòi lấy, nhưng đáng tiếc hoàng tử có ý xấu cố tình ngăn lại càng khiến anh nôn nóng.
Kỵ sĩ trưởng oan ức mất hết hình tượng mà đến xoa xoa eo hoàng tử, thâm thù đại hận mà nói: “Không phải đánh bại Monsa xong sẽ về kết hôn…”
“Một mình anh đánh hạ sao, thật to gan” hoàng tử buồn cười liếc mắt một cái “Anh còn chẳng thông minh bằng một phần Charle, hôn lễ của em đã được tuyên bố, cả kinh thành đều biết, anh không thấy em cử người về chuẩn bị sao?”
Kỵ sĩ trưởng không khỏi oán thầm sao thiên tài trên đời này lại tụ tập lại để anh bị chê cười thế chứ, thế nhưng nghe đến lời cam kết của hoàng tử tâm lý lại ngọt ngào, càng thêm ra sức xoa eo cho cậu.
Nhìn kỵ sĩ trưởng cười khúc khích, hoàng tử không khỏi xoa xoa trán cảm thán, người trong nhà không đầu óc thì để sủng là được rồi.☆, kết cục
Cành cây trơ trụi e ấp vài nụ hoa chờ nở, mấy con chim sẻ đậu tại ngọn cây ríu rít, vụn băng trong khe suối tan ra chậm rãi chảy vào hồ nước, quấy nhiễu mấy con cá vừa tỉnh ngủ đang bơi.
Không phải mùa hoa nở rộ để vung hoa, người dân tìm rất nhiều giấy màu ướp hương, gấp thành bông hoa, hoặc cắt thành từng cánh hoa nhỏ, rải chúng xuống từ trên nóc các tòa nhà, kinh đô cuối đông đầu xuân