Hoàng tử hỏi thêm một vài điều, công chúa vì xấu hổ có kỵ sĩ ở đây mà chỉ trả lời một ít liền đứng dậy rời đi, lưu lại bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.
Kỵ sĩ yên lặng dời về phía hoàng tử, cận thận từng li từng tí một nói: “Điện hạ Phil, anh không cố ý…. Đêm qua anh uống rất nhiều rượu.”
Hoàng tử hừ lạnh một tiếng: “Được lắm, không phải cố ý, ngược lại đánh bại được một chuẩn bá tước cũng khiến lá gan của anh lớn lên không ít đấy?”
Hoàng tử nói xong nhấc chân đá bả vai kỵ sĩ, khi rút chân về lại bị kỵ sĩ nắm lấy khiến bên hông nhũn ra, hoàng tử trừng mắt về phía kỵ sĩ trưởng, lại thấy ánh mắt anh đầy oan ức buồn rầu, không khỏi mềm xuống.
Kỵ sĩ đã đen hơn nhiều so với trước cuộc chiến, dãi gió dầm sương nửa năm khiến khuôn mặt đã có chút vết tích năm tháng, lông mày lại càng có nhuệ khí hơn trước kia, như một thanh bảo kiếm được tôi tỉ mỉ, mài giũa sắc bén, khuôn mặt vốn đã đẹp trai lại càng thêm tỏa sáng, mà trên mặt bây giờ lại lộ ra biểu tình oan ức.
“Làm tổn thương người mình thương yêu… anh, anh bụng dạ khó lường, đáng phạt tội lưu vong.” Kỵ sĩ trưởng trong mắt lóe lên ưu thương, đứng dậy muốn đi lãnh phạt.
Hoàng tử biết anh nói được làm được rất ngay thẳng, vội vàng kéo anh lại, khiến cho lưng lại đau, dùng hết sức vòng lấy eo kỵ sĩ, bất đắc dĩ nói: “Anh lớn bao nhiêu rồi mà còn muốn em dỗ, anh dám bước đi đời này đừng có mà gặp em.”
Kỵ sĩ đưa lưng về phía hoàng tử, khóe miệng giương lên, quay người ôm lấy cậu, nhẹ nhàng nói: “Anh không đi.”
Kỵ sĩ trưởng ôm lấy hoàng tử đặt cậu lên nệm chăn, hoàng tử mềm mại dựa vào lồng ngực của