Trong lễ đường, công chúa mặc một chiếc váy dài trắng tinh, trên đầu phủ một lớp mạn mỏng, khuôn mặt xinh đẹp và nụ cười ngọt ngào. Công chúa khoác tay hoàng tử Alan trẻ tuổi đứng trước cha xứ tuyên thệ.
Ngay lúc Alan và công chúa đứng cạnh nhau, chân trời truyền đến tiếng cười ghê rợn.
Một phù thủy mặc áo choàng đen tựa như một đám sương mù đen xuất hiện, hai con ngươi đỏ rực nhìn chằm chằm cô dâu chú rể qua đám người.
“Công chúa xinh đẹp và hoàng tử tuấn tú, quá là xứng đôi vừa lứa nhỉ.” Mụ ta hung ác nói “Ta không tin tình yêu của các người cứng như kim cương vĩnh hằng, ngươi vẫn vì nguyền rủa mà chết đi, dần dần buồn ngủ, hô hấp dừng lại.”
Hoàng tử nhíu chặt chân mày, nhìn về phía Alan đang dại ra mắng: “Còn không mau tiếp tục, trao nhẫn đi!”
Alan lập tức hoàn hồn đeo nhẫn lên cho công chúa, thành kính hôn lên nhẫn. Nhất thời chân trời hiện lên một chiếc cầu vồng, đây là hiện tượng mà trong vương quốc truyền rằng chỉ xuất hiện khi có hai người yêu nhau thật lòng kết hôn.
Nữ phù thủy cười lên càng kinh dị, dường như chiếc cầu vồng này làm đau con mắt mụ ta, lời nguyền rủa mười mấy năm qua chẳng có chút hiệu lực nào trên người công chúa khiến mụ ta bị phản phệ, vừa thống khổ vừa căm tức công chúa có được tình yêu ngọt ngào, tiếng kêu