Hoàng huynh của Ôn Ngọc, cũng chính là Hoàng đế hiện tại Tư Đồ Kỳ.
Là Hoàng tử thứ sáu của tiên Hoàng.
So với Ôn Ngọc lớn hơn 5 tuổi.
Vị Hoàng tử này phía trên tốt xấu gì còn có năm vị ca ca, phía dưới còn có một đệ đệ phấn nộn non nớt, nguyên bản ngôi vị Hoàng đế làm thế nào cũng không tới phiên hắn.
Nhưng là hắn làm được.
Hai năm trước tiên Đế băng hà.
Tư Đồ Kỳ, Lục hoàng tử rất ít người biết đến này, đã dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn của chính mình giết sạch hết tất cả các huynh đệ.
Đường đường chính chính ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.
Mà khi đó mưu sĩ đắc lực trợ giúp hắn, chính là đương triều Thừa tướng, Úy Nhất.
Kỳ thực lúc Ôn Ngọc còn bé, ấn tượng của y đối với Lục hoàng huynh vẫn rất tốt.
Khi đó Ôn Ngọc mới bảy, tám tuổi.
Lục hoàng tử đã hơn mươi tuổi cùng thư đồng Úy Nhất của hắn bất quá cũng chỉ là thanh thông thiếu niên không biết sầu lo.
Hai người bọn họ đều như hình với bóng.
Khi đó Lục hoàng huynh thích chơi thích nháo, Úy Nhất vẫn trước sau như một yên lặng đứng tại bên người hắn.
Có một lần, mèo nhỏ do Ôn Ngọc dưỡng nhảy lên rất cao trên cây làm sao cũng không xuống được.
Ôn Ngọc lại còn nhỏ, đứng dước tán cây gấp đến độ khóc lên.
Một đám thái giám cung nữ đều không có biện pháp, cuối cùng là Úy Nhất tìm tới Tư Đồ Kỳ.
Khi ấy Tư Đồ Kỳ cũng không nói gì, tự mình trèo lên cây, đem mèo ôm xuống trả lại cho Ôn Ngọc.
Cũng là bởi vì một lần cứu trợ đó, Ôn Ngọc liền đối với Úy Nhất có hảo cảm.
Cảm thấy luôn đứng ở bên cạnh Lục hoàng huynh, cái vị ca ca kia, người vừa đẹp, tâm địa lại thật tốt...!
Nhưng là thời gian qua đi.
Phụ hoàng dường như ngày càng già yếu, sau đó quan hệ giữa các Hoàng tử cũng dần biến đổi một cách vi diệu.
Vị Hoàng huynh giúp hắn trèo cây bắt mèo kia cũng ngày càng lãnh huyết vô tình...Mà Úy Nhất đã từng ôn nhu một thời cũng thật giống như đã thay đổi...!
Lễ đăng cơ của tân Hoàng đế năm ấy.
Ôn Ngọc đứng ở phía dưới toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Nếu như không phải ngạc nương từ nhỏ đã đem y trở thành Công chúa mà nuôi dưỡng.
Như vậy ngày Hoàng đế đăng cơ, cũng chính là thời khắc Tư Đồ Ngạn rơi đầu.
Ngạc nương của Ôn Ngọc là sủng phi của tiên Hoàng tức Tề Quý phi.
Ôn Ngọc lại là hài tử nhỏ nhất cũng là hài tử cuối cùng của Hoàng gia, rất được Phụ hoàng thương yêu.
Trước khi ngạc nương qua đời, Ôn Ngọc từ nhỏ đều muốn làm gì thì làm, cũng không có ai quản y.
Bởi vì Phụ hoàng tuổi đã cao, bất quá đối với nương của Ôn Ngọc nhất quyết một lòng.
Nương của Ôn Ngọc là một nữ tử thông minh.
Những nương nương khác sinh được a ca đều rất vui mừng.
Duy chỉ có nàng sinh ra a ca, liền căn dặn nha hoàng cùng bà vú bảo thủ bí mật này.
Phụ hoàng ban tên Ngạn, mà cái tên Ôn Ngọc này là do Tề Quý phi đặt.
Thời điểm Ôn Ngọc đầy tháng lại được tổ chức tiệc mừng thập phần linh đình, là bất luận Hoàng tử nào cùng Thái tử cũng không thể sánh bằng.
Có thể thấy được Phụ hoàng là có bao nhiêu yêu thích Tề Quý phi.
Nhưng là ngạc nương của Ôn Ngọc từng nói với y, chuyện mà đời này khiến nàng hối hận nhất chính là tiến cung trở thành nữ nhân của Hoàng đế.
Chuyện tiếp theo hối hận, chính là đem Ôn Ngọc sinh thành nam oa.
"Con nếu là nữ oa, ở Hoàng gia còn có một tia hi vọng sống, đáng tiếc lại là nam oa, hoặc là không chừa thủ đoạn nào đạt đến quyền lợi tối cao nhất, trở thành cô độc một đời, hoặc là cũng chỉ có thể chết thảm dưới tay của một trong những vị Hoàng huynh kia.
Bất kể là cái nào ngạc nương cũng đều không muốn con gặp phải.
Vậy nên, con cứ tiếp tục vui vẻ làm Ôn Ngọc Công chúa, chớ bị những địa vị quyền lợi kia khiến cho mờ mắt.
Ngạc nương làm Quý phi, có được của cải cùng địa vị mà nữ nhân khắp thiên hạ đều mong ước...Nhưng chỉ ngạc nương biết, chuyện có thể khiến ta thật hạnh phúc, chính là có một nơi được tự do hít thở, có một gia đình an ổn bình dị, có một người chỉ yêu mình ta cũng chỉ có mình ta là bạn đời..."
Những lời này là ngạc nương trước khi lâm chung đã nắm chặt tay Ôn Ngọc mà nói.
Năm ấy y mười bốn tuổi.
Ngạc nương vừa qua đời, người còn lại thủ hộ bí mật giới tính của Ôn Ngọc, cũng chỉ còn một mình y.
Ôn Ngọc trở nên cẩn thận từng li từng tí, cũng sẽ không tiếp tục ham chơi nghịch ngợm vô pháp vô thiên.
Mà là giữ vững phép tắc trong Hoàng cung, yên phận làm Bát công chúa tầm thường biếng nhác của y.
Nhìn Phụ hoàng ngày càng già đi, nhìn bảy vị Hoàng huynh vì ngôi Hoàng đế mà không chừa thủ đoạn tàn sát lẫn nhau...!
Những năm tháng này Ôn Ngọc lạnh mắt nhìn nhân tình trong cung lúc nóng lúc lạnh, lòng người dễ thay đổi, y càng lúc càng khâm phục trí tuệ của ngạc nương.
Liền như cũ an tâm làm Ôn Ngọc Công chúa.
Mãi đến tận có một ngày, Ngôn Đại tướng quân nói muốn lấy y...!
Nói về Lục hoàng tử cùng Úy Nhất.
Ôn Ngọc từ nhỏ đã cảm thấy ánh mắt của Úy Nhất nhìn về phía Lục hoàng tử, rất không bình thường.
Hoàng huynh có thể làm được Hoàng đế, chính là dựa vào hắn đủ hung ác, đủ tàn bạo.
Hắn muốn ai chết, người đó không thể không chết.
Hắn muốn ai sống, người đó có muốn chết cũng phải sống.
Cách xử sự hung tàn này là bắt nguồn từ tính cách vô tâm vô phế không gì ràng buộc của hắn.
Lục hoàng tử là hài tử của Hoàng đế cùng một cung nữ.
Ngạc nương hắn bạc phúc, đi sớm, Lục hoàng tử ấy thế nhưng tư chất không tệ, chỉ là xưa nay không được Phụ hoàng xem trọng.
Thái tử cùng những hoàng tử khác đều có sư phó riêng dạy học, duy chỉ Lục hoàng tử phải cùng Ôn Ngọc còn có những công chúa khác cùng nhau học.
Ngẫm lại liền biết có khác biệt lớn bao nhiêu.
Về sau thời điểm tranh giành ngôi vị, căn bản không ai để hắn vào mắt, lúc đó chủ yếu là Thái tử cùng Nhị hoàng tử đấu đá lẫn nhau đến không biết trời đất.
Ai lại nghĩ đến cuối cùng kẻ giành được hết thảy sẽ là hắn.
Mà Úy Nhất, người vẫn luôn đứng bên cạnh bầu bạn cùng Lục hoàng tử.
Mặc kệ khi Tư Đồ Kỳ là Lục hoàng tử có bao nhiêu tàn nhẫn, mặc kệ khi Tư Đồ Kỳ là Hoàng đế có bao nhiêu sắc bén.
Người này cũng không xa không rời.
Thuở bé làm thư đồng của hắn, hiện tại lớn lên rồi, lại trở thành Thừa tướng, như cũ đứng bên cạnh phụ tá hắn, yên lặng nhìn hắn, tiếp tục bồi hắn.
Ôn Ngọc biết mạng sống của cả nhà Thừa tướng đều nằm trong tay Hoàng đế.
Bất quá Hoàng huynh căn bản không phí tâm nghĩ đến việc uy hiếp Thừa tướng.
Bởi vì trong lòng Thừa tướng, không ai có thể thay thế được, đại khái chỉ có một mình Hoàng huynh đi...!
Ôn Ngọc ăn bánh phục linh, đang suy nghĩ chuyện của Hoàng huynh và Úy Nhất.
Nghĩ hai người họ kỳ thực rất đáng thương.
Hoàng đế một người cao cao tại thượng ôm lấy vạn lý giang sơn, hưởng thụ tịch mịch vô biên, cũng không biết có ý tứ gì.
Mà Thừa tướng thầm mến Hoàng đế nhiều năm như vậy, Hoàng đế năm đó đăng cơ, lập Hậu, sau khi sinh hạ Hoàng tử, lại phế Hậu, cũng đều do một tay Thừa tướng xử lý.
Làm thế nào cũng không thấy hai người bọn họ tiến triển.
Xem tình hình, Úy Thừa tướng có lẽ là muốn đem tình cảm của chính mình nhịn chết cả đời cũng không nói ra.
Ôn Ngọc cảm thấy có chút đáng tiếc.
Có điều nghĩ đến chính mình chết đi thật nhiều huynh đệ, tuy rằng những vị Hoàng huyng kia cùng y không có mấy phần cảm tình, cũng không hề quen biết.
Nhưng dù sao đều là nhân mạng, mặc kệ Hoàng đế là có bao nhiêu bất đắc dĩ cùng hết cách, Ôn Ngọc vẫn cảm thấy Hoàng đế hiện tại cô độc như vậy đều là hắn xứng đáng.
Ngôn Vọng nhìn Ôn Ngọc ngồi ăn bánh phục linh, cứ một lúc cười cười, một lúc lại xuýt xoa, biểu cảm trên mặt không ngừng thay đổi...!
"Úy Thừa tướng hôm nay nhiễm phong hàn.
Hoàng huynh ngươi để hắn ở tại trong cung dưỡng bệnh." Ngôn Vọng biết Ôn Ngọc thích nghe chuyện bát quái của Hoàng đế cùng Thừa tướng, liền đem chút chuyện sẽ khiến y cảm thấy hứng thú kể lại.
"Phủ Thừa tướng vẫn là nên hủy đi hoặc là để cho người khác ở.
Thừa tướng của chúng ta một tháng có chừng hai mươi ngày là ngụ ở trong cung đi.
Ngươi nói xem Hoàng huynh ta sao cứ ngốc như vậy?" Ôn Ngọc lại muốn lấy bánh hạt dẻ giòn cho vào trong miệng.
Bị Ngôn Vọng bắt được cánh tay, khối bánh hạt dẻ giòn này liền tiến vào miệng Tướng quân.
Đó là