Công chúa vì cái miệng đập xuống đất bị thương mà ba ngày không ăn được (nhiều) cơm.
Đám hạ nhân trong phủ Tướng quân sốt ruột gần chết, chỉ lo Tướng quân sẽ trách tội xuống.
Nhưng là mấy ngày nay tâm tình Tướng quân hình như không tệ.
Nhìn Ôn Ngọc ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, ăn uống liền có điểm khống chế.
Buổi tối lại ngoan ngoãn ở yên trong phòng, không nháo nhào đòi đi kỹ viện.
Loại lo lắng cùng nôn nóng không tên trong lòng kia Ngôn Vọng cũng đều là cất đi.
Mà cùng ngày hôm đó, Thừa tướng Úy Nhất bất ngờ được Hoàng đế ban hôn.
Ôn Ngọc nghe tin Thừa tướng được ban hôn, cơ hồ là từ trên giường nhảy dựng lên.
Tiểu Tây Bì nằm ngủ bên cạnh bị y dọa đến sợ hãi, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngôn Vọng, liền cúi đầu, phẩy phẩy lỗ tai nằm xuống.
"Nói mau nói mau, Hoàng huynh là có biểu tình gì?" Ôn Ngọc cả người đều như phóng lên thân Ngôn Vọng.
Khuôn miệng vẫn còn hơi sưng đỏ, càng thêm tô điểm cho khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp.
"Cùng thường ngày không có gì khác nhau." Ngôn Vọng nỗ lực không nhìn lên môi Ôn Ngọc.
"Úy Nhất thì sao? Úy Nhất thì sao? Không phải mới khỏi bệnh à? Làm sao lại bị Hoàng huynh ngược..." Ôn Ngọc suy nghĩ một chút, nhanh đi tới bên bàn, cúi đầu lo viết cái gì.
Ngôn Vọng nhìn y, nói: "Không sao cả, chỉ đơn giản tạ ân, sau đó trở về chuẩn bị cho hôn sự."
"...Thật là, nếu ta là y đại khái đã sớm bị Hoàng huynh không có lương tâm kia ngược đến chết rồi.
Ngươi đem cái này đưa cho Úy Nhất." Ôn Ngọc không khỏi lo lắng, xoạt xoạt vài nét bút đã viết xong, đưa cho Ngôn Vọng một phương thuốc.
Ngôn Vọng nhìn y, cũng không có nhận lấy, nhíu nhíu mày.
"Tốt nhất nghe ta, nếu là Úy Nhất chết, vậy sẽ không còn người nào có thể khuyên được Hoàng huynh, thiên hạ này lại có bao nhiêu sinh linh đồ thán." Ôn Ngọc vẻ mặt nghiêm túc: "Hoàng đế chính là được miêu tả đơn giản bằng ba chữ Thiếu thông minh.
Nếu có một ngày Úy Nhất bị hắn làm cho tức chết, hắn hoặc là vì không cam tâm mà nổi điên, hoặc là đột nhiên tìm ra được lương tâm của chính mình lại cũng đi tìm chết.
Đến lúc đó giang sơn Đại Hòa của chúng ta coi như xong! Ngươi bây giờ nhanh đi đưa cho y.
Không, đi đưa cho đại phu hốt thuốc rồi đem đến cho y, sau đó nhất định phải khuyên nhủ Hoàng huynh ta...Liền nói, liền nói, ngươi ái mộ Quận chúa kia, muốn lấy nàng.
Tuyệt đối đừng để Úy Nhất cưới lão bà.
Nghe thấy không? Như vậy, Úy Nhất cũng coi như là nợ ngươi một ân tình, về sau thật sự có chuyện xảy ra, trong tay ngươi còn có chút lợi thế..."
Ôn Ngọc cảm thấy còn chưa đủ, chính mình vừa nói qua, lại đi đến ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc.
Kín đáo đưa cho Ngôn Vọng: "Cái này cũng đưa cho y, là giúp y yên giấc.
Nhớ kỹ, để y mỗi ngày uống một viên..."
Ôn Ngọc đem đồ vật nhét hết vào tay Ngôn Vọng.
Tay y còn có chút run.
Ngôn Vọng đè lại bả vai Ôn Ngọc: "Ngươi rất quan tâm Úy Nhất?"
"Y là một kẻ đáng thương." Ôn Ngọc cúi đầu
"Nên ngươi liền để ta đi cưới Quận chúa kia?" Ngôn Vọng vẫn luôn cảm thấy tư duy Ôn Ngọc có chút vấn đề.
"Vậy làm sao bây giờ, lẽ nào hiện tại nhảy ra nói ta là nam, ta đi cưới sao?" Tâm tư Ôn Ngọc là vì Úy Nhất mà lo lắng.
Ngôn Vọng vỗ vỗ lưng Ôn Ngọc, để y bình tĩnh chút: "Thời điểm ta ở Quan Ngoại đánh trận nghe nói, Quận chúa kia có thanh mai trúc mã, chỉ là người nọ địa vị thấp kém, không được Phiên vương (vua nước chư hầu) tán thành.
Vậy nên Phiên vương yêu cầu kết giao cùng Hoàng đế, Hoàng huynh ngươi chính mình không cưới, liền giao cho Thừa tướng."
"...Vậy...Tìm tới nam nhân kia để hắn đem người cưới trở lại không phải là được rồi hay sao?" Ôn Ngọc cảm thấy đơn giản hẳn.
"Ngươi cho rằng chuyện mà ta biết Úy Nhất chẳng lẽ không biết?"
"Nên?"
"Y có thể cưới Quận chúa kia sau đó thả người, thành toàn cho đôi tình nhân.
Nếu không thì đem người tình nguyện dưỡng ở trong phủ thừa tướng cả đời, cũng không phải không thể."
"Vậy không phải Quận chúa kia sẽ chịu uất ức sao? Dù sao cũng là cùng nam nhân xa lạ kết hôn.
Úy Nhất cũng vậy, trong lòng y rõ ràng không có người khác." Ôn Ngọc suy nghĩ, lại khổ sở nói.
Nhưng là Ngôn Vọng có vẻ thản nhiên nhiều lắm: "Hôn nhân chính trị chính là như vậy.
Úy Nhất cũng biết Hoàng đế không thật lòng muốn ban hôn cho y, chỉ là vì kết hôn mà kết hôn thôi.
Có tình cảm hay không không quan trọng, quan trọng là...Sau khi sự việc ổn thỏa, ai nấy đều hoan hỉ." Lời nói ra cũng lạnh lùng.
Ôn Ngọc nghe xong, tâm tình chợt lạnh.
Có lẽ là y lo nghĩ nhiều.
Thừa tướng cũng không để ý những thứ này.
Theo Hoàng huynh nhiều năm như vậy, chuyện có thể làm vì hắn y đều làm hết thảy...Khiến y lấy một nữ nhân mà mình không yêu thì đã là gì.
Ngôn Vọng cũng đã từng có thê tử, từng có gia đình hạnh phúc viên mãn.
Lại nói, hiện tại nam nhân đồng ý lấy vợ cũng không hoàn toàn vì muốn hằng ngày có người đợi cơm tại gia, mà chỉ vì bọn họ có chuyện bản thân mình muốn làm...!
Thừa tướng là vì có thể làm bạn bên cạnh hoàng huynh.
Mà Ngôn Vọng, là vì báo thù cho người thân đã khuất...!
Ôn Ngọc nghe Ngôn Vọng nói liền rõ ràng, cả người như thể hết sạch khí lực.
Đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của chính mình thật quá ngây thơ, hay là cuộc sống của y đã trôi qua quá đơn thuần rồi, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng nghĩ không ra...!
Y đưa tay muốn lấy lại phương thuốc cùng lọ thuốc an thần, lại nhìn thấy Ngôn Vọng đem đồ vật thu vào tay áo.
"Thời điểm hạ triều ta thấy sắc mặt Thừa tướng không tốt...Để đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra." Ngôn Vọng biết vừa rồi mình đã nói quá nhiều, cầm lấy những gì Ôn Ngọc đưa, liền đi làm việc.
Quả nhiên, Úy Nhất bị bệnh liên tiếp chín ngày vẫn không có vào triều.
Hoàng đế liên tiếp chém đầu cả nhà bốn cẩu quan hàng ngũ phẩm.
Ngày thứ mười, tâm tình hoàng đế có vẻ đã nát đến cực điểm.
Để Ngôn Vọng khởi binh lập tức đem Trường Nhạc, tức nơi ở hiện tại của Quận chúa phiên thuộc quốc, thu hồi.
Đại tướng quân lĩnh mệnh.
"Hồi bẩm bệ hạ, thần hai năm trước thời điểm dẫn binh đi ngang Trường Nhạc từng nghe nói, Phương Sóc Quận chúa cùng một vị tướng sĩ là thanh mai trúc mã, hai người từ sớm đã định sẵn chung thân.
Lần này hòa thân, Quận chúa kỳ thực là bị bức ép."
Hoàng đế nghe xong, không giận, ngược lại khóe miệng còn khẽ cong, suy nghĩ một chút, hạ chỉ: "Vậy lại làm phiền Tướng quân đến Trường Nhạc nhìn xem một chút, nếu thât sự là có chuyện này, liền để Phương Sóc Quận chúa yên ổn sống ở đó đến cuối đời không cần phải đến kinh thành hòa thân, cho tướng sĩ kia thăng quan tiến tước, còn về phần là chức quan gì ngươi hãy tự ý sắp xếp, để hắn có thể xứng đôi với Quận chúa là được.
Nếu như không phải vậy, ngươi liền trực tiếp giết chết tên Phiên vương kia, bớt đi chút chuyện phiền phức."
"Thần tuân chỉ."
Sau ba ngày, Ngôn Vọng liền mang theo ba trăm kỵ binh hướng về phía Bắc xuất chinh đến Trường Nhạc.
Ôn Ngọc biết chiếu chỉ này của Hoàng huynh, trong lòng vẫn là vì muốn Úy Nhất vui vẻ.
Loại hòa thân không có tình cảm chỉ có lợi ích kia, có thể ít đi một lần thì ít một lần...!
Trường Nhạc nằm ở phía Tây Bắc kinh thành, do nhiều dân tộc thiểu số tụ tập sinh sống.
Đã có hơn trăm năm lịch sự làm thuộc địa của Đại Hòa.
Hàng năm đúng hạn tiến cống ngọc thạch Trường Nhạc, cùng thật nhiều lông cừu, cho tới này đều chung sống hòa bình, hai bên đầu có mậu dịch vãng lai.
Kỳ thực lần này hòa thân Phương Sóc Quận chúa tuổi đã không còn nhỏ, mà tân Hoàng đế vừa mới đăng cơ không tới ba năm đã thu hồi ba nước thuộc địa lân cận Trường Nhạc...Phiên vương Trường Nhạc không khỏi bất an, cảm thấy địa vị khó giữ, mới ra hạ sách này.
Đại tướng quân lãnh đạo kỵ binh chỉ dùng năm ngày liền tới nơi.
Hiệu suất làm việc của Ngôn Vọng cực nhanh.
Chiếu theo ý tứ của