Điện Tịnh Tâm đàn hương vấn vít, đèn đồng mười lăm nhánh tỏa sáng mờ mờ.
Yến Lan Du ngồi trên phượng tháp, hoàn toàn trút bỏ dịu dàng giả tạo thường ngày, mặt trầm như nước, lạnh lẽo tiêu điều.
Ruỳnh-----!
Nhiếp chính vương ngồi bên dưới đỏ ngầu cặp mắt, hất tung toàn bộ đèn nến chén đĩa trên bàn, tiếng đồ gốm sứ vang lên loảng xoảng, đi kèm với tiếng gầm thét rung trời lở đất: "Ta phải giết Lâu Quan Tuyết! Ta phải giết chết hắn!"
Yến Lan Du rõ ràng cũng giận dữ, móng tay ghim vào thành vịn, dường như muốn đâm xuyên xương sống của kẻ nào đó.
Tuy nhiên bà ta vẫn giữ được lý trí, trầm giọng nói.
"Không thể động vào hắn.
Trước khi hoàn toàn giải quyết xong chuyện tháp Phù Đồ, không thể động đến hắn.
Hoặc là chờ Đại tế tư trở về trừ yêu, hoặc khiến Lâu Quan Tuyết lưu lại huyết thống cho nhà họ Lâu rồi mới giết được!"
Nhiếp chính vương giận không kiềm được: "Rốt cuộc ngươi còn sợ cái gì?! Tháp Phù Đồ cả trăm năm nay không xảy ra chuyện, ngươi còn kiêng kỵ điều gì!"
Yến Lan Du giận đến bật cười: "Thứ ta kiêng kỵ đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng nhiều."
Nhiếp chính vương mặt mày dữ tợn: "Cho đến giờ Mục Ca vẫn còn hôn mê bất tỉnh, ngay cả ngự y cũng nói lành ít dữ nhiều! Lâu Quan Tuyết bắn tên quang minh chính đại! Tiện chủng này thị uy trên đầu chúng ta! Ngang ngược giẫm lên đầu ngươi ta, vậy mà ngươi còn nhịn được?"
Hai bên thái dương Yến Lan Du giật mạnh, ném thẳng chén trà trong tay, điên tiết giương cao giọng: "Dĩ nhiên ta không nhịn được! Ngươi tưởng rằng ta muốn nhịn?! Ta muốn giết nó từ lâu lắm rồi! Ta chỉ hận không thể lăng trì nó đến chết! Nếu không có mẹ của nó, thì làm sao ta lại phải rơi vào bước đường này."
Bà ta há miệng thở dốc, vẻ mặt điềm đạm hòa nhã thường ngày hoàn toàn bị xé toạc, để lộ sự tàn ác độc địa thuở thiếu thời.
"Ngày nào ta cũng gặp ác mộng, ngày nào cũng tỉnh giấc nửa đêm.
Nhiều năm bắt ép bản thân tụng kinh ăn chay niệm Phật, mà vẫn không được sống yên ổn.
Nếu không phải tại ả tiện nhân Dao Kha, làm sao ta lại trở nên thế này."
Nhiếp chính vương không nghe lọt điều gì, mắt đục ngầu như rỉ máu: "Mục Ca là con trai ta, ngươi nhịn được, còn ta không thể."
Yến Lan Du âm u như rắn độc: "Ta đã nói rồi! Không được động vào Lâu Quan Tuyết! Hiện giờ không thể động!"
Nhiếp chính vương mất lý trí: "Hắn chỉ là một gã bù nhìn! Có gì không thể động!"
Yến Lan Du bỗng ngẩng phắt đầu: "Ngươi dám động vào hắn, kinh trập sang năm sẽ là ngày giỗ của ta và ngươi!"
Lời nói vang lên trong điện Tịnh Tâm, khiến sắc mặt Nhiếp chính vương trắng bệch, nhưng ông ta vẫn quắc mắt nhìn chằm chằm người đối diện.
Yến Lan Du cười rộ lên, chỉ là ánh mắt độc ác rét lạnh, một nữ tín đồ tóc đen áo xanh quy y giản dị, mà lại chồng chất căm thù.
"Ngươi thật sự cho rằng thứ trong tháp Phù Đồ là yêu sao? Ngươi thật sự cho rằng tổ tiên tiến vào Thần cung ung dung được Thần ban phước?"
"Thần không yêu không hận, sao có thể rủ lòng thương xót loài người.
Dù là giao tộc hầu hạ Thần bao đời, cũng chưa thấy Thần quan tâm dù chỉ một chút."
"Trăm năm trước, Đại tế tư và một trong ba thánh nữ giao tộc bày sát trận, khiến hồn và cốt của Thần bị chia tách, mới vất vả áp chế được hắn; sau đó tổ tiên thừa dịp linh hồn Thần còn chưa ổn định, dùng tà thuật nuốt sống ba hồn của Thần----- kết quả là trở về chết bất đắc kỳ tử."
Yến Lan Du tái mặt, khi kể đến chuyện này, ánh mắt cũng lộ ra sợ hãi run rẩy từ trong xương tủy, nhưng vẫn tiếp tục nói.
"Thứ mà tháp Phù Đồ giam giữ, xưa nay chưa từng là yêu, mà là ba hồn của Thần."
"Ngươi và ta, họ Yến, họ Vệ, họ Ngô, và họ Lâu, những kẻ xâm nhập Thần cung năm xưa đều bị Thần nguyền rủa, trong đó nhà họ Lâu phải chịu lời nguyền mạnh nhất."
"Ngươi nghĩ mùng năm tháng ba hàng năm Lâu Quan Tuyết vào lầu Trích Tinh là vì cái gì? Đây là ước định năm đó của nhà họ Lâu và ba nhà còn lại, kinh trập hàng năm, hậu duệ nhà họ Lâu sẽ vào bên trong tháp Phù Đồ gánh vác cơn thịnh nộ của Thần, bởi vì chỉ có máu của nhà họ Lâu, mới có thể kích thích toàn bộ thù hận của Thần, giúp Thần trút giận hoàn toàn."
Bà ta cười thành tiếng, gằn giọng từng chữ một.
"Con cháu nhà họ Lâu chết yểu nhiều như vậy, chỉ e quá nửa đều chết trong lầu Trích Tinh."
Bí mật hoàng thất ập đến như sấm rền, Nhiếp chính vương tái mặt, ngây người tại chỗ.
Yến Lan Du khẽ ngả người về phái trước.
"Không ai có thể vào lầu Trích Tinh ba lần mà còn sống sót.
Vậy nên năm nay, Lâu Quan Tuyết nhất định phải tuyển phi, phải để lại con nối dõi."
"Đại tế tư nói hủy tháp diệt Thần chỉ nắm chắc ba phần, chúng ta không thể đánh cược."
Nhiếp chính vương im lặng rất lâu, sau đó khàn giọng nói: "Nếu Mục Ca chết, ta sẽ không tha cho hắn."
Yến Lan Du thấy ông ta vẫn u mê không tỉnh như cũ, vẻ mặt vặn vẹo như yêu tà, cao giọng: "Cút! Cút xuống cho ta! Sao ta lại có anh trai vô dụng như ngươi cơ chứ!"
Nhiếp chính vương không nói thêm nhiều, xoay người rời đi, bàn tay giấu trong áo nắm chặt, sát ý không giảm trên khuôn mặt xanh mét.
Khi Bạch Hà dẫn thị nữ tới điện Tịnh Tâm, cũng vừa lúc đụng phải Nhiếp chính vương mây đen giăng kín mặt.
Nàng ta kinh hồn bạt vía cúi người hành lễ, cũng may Nhiếp chính vương không quan tâm tới nàng ta, nén lửa giận phất tay áo rời đi.
Bạch Hà cả kinh, thầm nghĩ: Nhiếp chính vương mâu thuẫn với Thái hậu nương nương? Hai tay bưng vải vóc của nàng ta không khỏi run bần bật, chần chừ chốc lát ngoài thềm---- nếu không may gặp phải Thái hậu đang giận dữ, thì có chín cái đầu cũng không đủ mà rơi.
Chẳng qua nàng ta còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, tiếng Yến Lan Du đã truyền tới: "Vào đi."
Dịu dàng hòa nhã như ngày thường, không nghe ra là vui hay là giận.
Bạch Hà hít thở thật sâu, lúc tiến vào, làm như không thấy bãi chiến trường trong điện.
Nàng ta tới để cho Yến Lan Du xem qua vải vóc làm trang phục mùa hè, nhắc tới cũng thật kỳ lạ, vị Thái hậu nương nương này xưa kia thường thích màu đỏ diễm lệ, hiện giờ lại ưa chuộng sắc xanh yên bình.
Nàng ta trình bày hết thảy xong xuôi.
Yến Lan Du ngồi trên tháp, rũ mi, ngón tay mân mê chung trà.
Bà ta vừa cãi cọ gay gắt với Nhiếp chính vương, tạm thời chưa trở về với thói quen nhỏ nhẹ thường ngày.
Yến Lan Du nghe Bạch Hà báo cáo, không đáp lời, mà lạnh nhạt hỏi sang chuyện khác: "Ngươi đã từng nhìn thấy thiếu niên Bệ hạ dẫn về đêm qua chưa?"
Bạch Hà hơi ngừng lại, suy nghĩ chốc lát, thành thật đáp: "Bẩm Thái hậu, vị tiểu công tử nọ vào cung xong không rời tẩm điện của Bệ hạ nửa bước, nô tỳ chưa từng gặp mặt."
Yến Lan Du bình thản như thường, cười lạnh: "Nhiều năm như vậy, vì sao các ngươi không phát hiện ra Bệ hạ có sở thích đoạn tụ đây?"
Bạch Hà thoáng tái mặt, nhưng dẫu sao cũng là cô cô chưởng sự, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp: "Bởi vì những năm qua, Bệ hạ không gần nữ sắc, cũng không gần nam sắc...!Có điều cách đây mấy ngày, quả thật là nô tỳ phát hiện, Bệ hạ đối xử bất đồng với một tiểu thái giám trong cung."
Yến Lan Du giễu cợt: "Thái giám?"
Bạch Hà đáp: "Đúng vậy, tiểu thái giám này đụng phải Bệ hạ hai lần, thế nhưng Bệ hạ lại không hề giết hắn."
Yến Lan Du nghe vậy mới có chút hứng thú, nhướng mày, hơi thẳng người dậy: "Hai lần?"
Bạch Hà: "Một lần ở dục trì, một lần ở Ngự thư phòng."
Yến Lan Du khe khẽ nhếch môi, chậm rãi nở nụ cười: "Thế thì tốt.
Thái giám này có lai lịch thế nào?"
Bạch Hà thưa: "Trước kia hắn là Cửu điện hạ nước Lương, sau khi nước Lương diệt quốc thì được Tiên đế thu nhận vào cung, hiện giờ làm việc trong Hoán y cục."
Yến Lan Du gật đầu.
Bà ta nhấp một ngụm trà: "Ngươi thử để ý một chút, xem có thể giúp hắn một tay không."
Bạch Hà: "Tuân lệnh."
Khóe môi Yến Lan Du dây ra chút chất lỏng đỏ tươi, cũng không biết tách trà chứa đựng thứ gì: "Cứ tuần tự từng bước đi."
Dẫu sao, chẳng phải cũng từng có người trèo được lên giường Lâu Quan Tuyết, không phải hay sao?
Đúng là sau khi trở lại Hạ Thanh một mực không ra khỏi tẩm điện.
Bởi phải đối đầu với đủ loại ánh nhìn làm cậu cảm thấy da đầu tê cứng, sống hai đời cậu chưa bao giờ nghĩ đến một ngày sẽ bị người ta quan sát bằng ánh mắt như mập mờ như vậy.
Tuyệt!
Bao nhiêu lần cậu định tháo sợi dây