Ôn Kiểu gật đầu, rụt rè ngước lên bằng cặp mắt mịt mờ ngây thơ, tủi thân lí nhí: "Không được sao? Trường Sinh ca ca."
Ánh mắt Phó Trường Sinh rất sâu, nhìn người đối diện rất nghiêm túc, bàn tay giấu trong tay áo hết nắm lại buông, buông lại nắm, rất lâu sau mới hiền lành nhấp bờ môi khô nứt, giọng nói nhẹ nhàng: "Điện hạ, ban ngày ta vừa phải chịu đòn, vết thương hiện giờ không thích hợp xuống nước, lại để ngày mai có được không?"
"Ngày, ngày mai?!" Ôn Kiểu gần như không nghe thấy những gì hắn nói trước đó, vẻ mặt hốt hoảng, vội vàng níu chặt vạt áo hắn: "Không được! Trường Sinh ca ca, chỉ có thể là tối nay! Chỉ tối nay được thôi! Huynh giúp ta lần này được không! Một lần này thôi mà!"
Phó Trường Sinh mím môi không trả lời, trên gương mặt anh tuấn cương nghị là ánh mắt mệt mỏi sâu đậm.
Ôn Kiểu bối rối trong lòng, cắn cắn môi, mắt ầng ậc nước, sụt sịt khóc thành lời: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi Trường Sinh ca ca ta cũng không muốn không từ thủ đoạn như vậy, ta cũng không muốn chuyện gì cũng nhờ đến huynh, nhưng mà Trường Sinh ca ca, ta không biết phải tìm ai khác.
Nước Lương mất rồi, ta không phải Tiểu hoàng tử không sầu không lo như ngày xưa nữa.
Giờ chỉ còn mình huynh gọi ta là điện hạ, mọi người khác đều xem thường ta."
Cậu ta khóc đến run rẩy không ngừng, khuôn mặt xinh xắn nhợt nhạt, khóe mắt đỏ bừng, tận lực thể hiện ra sự bất lực bàng hoàng và yếu đuối của bản thân.
"Trường Sinh ca ca...!Trước kia ta muốn cái gì, đều sẽ luôn có người vội vàng chu cấp.
Nhưng bây giờ, bây giờ, ta chỉ muốn một con châu chấu bằng cỏ thôi kia mà?"
Thiếu niên xưa kia quen giả ngốc quen nũng nịu, dày công tôi luyện đến mức đã ăn vào bản năng.
Cậu ta khóc tựa lê hoa đái vũ, thân hình mỏng manh loạng choạng sắp rơi, xem ra là nhớ lại chuyện cũ không nén nổi lòng.
Phó Trường Sinh nhắm mắt, hồi lâu mới mở ra, hỏi cậu ta: "Điện hạ, con châu chấu cỏ đó rất quan trọng à?"
Ôn Kiểu sửng sốt, đáp không nghĩ ngợi: "Rất quan trọng."
Phó Trường Sinh: "Vì sao?"
Ôn Kiểu mắc nghẹn một hơi, vì sao quan trọng?
Bởi vì đó là vật mấu chốt giúp cậu ta được Lâu Quan Tuyết coi trọng, là viên đá kê chân cho cậu ta thượng vị, nhưng sao cậu ta có thể nói như vậy với Phó Trường Sinh được đây.
"Chỉ là rất quan trọng!" Không đáp được cậu ta liền dứt khoát khóc òa lạc giọng.
Ôn Kiểu ấm ức bẹp miệng, hàng mi run rẩy kịch liệt, yêu kiều mà ngang ngược để lộ rõ ràng không hề che giấu.
Cậu ta biết Phó Trường Sinh đang dao động, dùng tay quệt nước mắt: "Được rồi, huynh không tìm, ta tự tìm.
Chết đuối trong hồ coi như xuống suối vàng với mẹ, dù gì, dù gì cuộc sống như bây giờ ta cũng không thiết nữa."
Cậu ta vừa lau nước mắt, vừa len lén nhìn về phía Phó Trường Sinh.
Cuối cùng Phó Trường Sinh vẫn buông lỏng hai tay, khàn giọng nói: "Không, ta tìm giúp ngài."
Ôn Kiểu mừng thầm, nhưng còn chút lửa giận do bị Phó Trường Sinh chất vấn vừa rồi, đỏ chóp mũi quay đầu sang chỗ khác, kiêu ngạo không quan tâm tới hắn.
Cậu ta cúi thấp đầu, ánh mắt đẫm lệ âm thầm đắc ý, hồn nhiên và xảo trá, như là tiểu hồ ly.
Phó Trường Sinh nhìn thấy hết thảy.
Tiểu hồ ly.
Hắn ta bỗng nghĩ đến lời nói ngậm cười của Hàn Nguyệt phu nhân khi hắn vào cung dự tiệc năm đó.
"Tính tình Kiểu Kiểu của chúng ta chính là như vậy, mỏng manh và rất mực đơn thuần.
Thằng bé nghĩ cái gì cũng đều thể hiện hết lên trên mặt, mặc dù ích kỷ ương bướng, nhưng cũng rất chân thật, thật là đáng yêu biết mấy."
"Ích kỷ chút cũng tốt, chúng ta cưng để thằng bé lớn lên trong cưng chiều, là để thằng bé không phải vì người khác mà chịu khổ chịu đau."
Phó Trường Sinh trên chiến trường là kẻ dụng binh tài ba, nhưng trong đời sống thường ngày hắn lại không biết cách đối nhân xử thế.
Nói đúng hơn, hắn chưa từng để ý tới yêu hận riêng tư thầm kín giữa người với người.
Vậy nên vì trung thành, hắn cống hiến cho hoàng thất; vì ân nghĩa, hắn bảo vệ Ôn Kiểu.
Chỉ đơn giản như vậy.
Thế nhưng cuộc đời của hắn cho đến giờ khắc này, người hắn hiểu rõ nhất có lẽ cũng chính là vị tiểu điện hạ trước mắt.
Ích kỷ một cách quang minh chính đại, hồ đồ nhất, cũng là tàn nhẫn nhất.
Hàn Nguyệt phu nhân nâng hoa, đứng trước điện Chương Đài mỉm cười trò chuyện: "Có người ghét tất sẽ có người ưa.
Giống như có người thích hoa, có người thích cỏ, bất kỳ ai đều đáng giá được yêu.
Tình yêu ấy à, không xứng đôi nhất cũng lại chính là xứng đôi nhất.
Ta tin Kiểu Kiểu đáng yêu như vậy, sẽ luôn có người bằng lòng trao đi hết thảy vì thằng bé, ngươi nói xem có đúng không, Phó Tướng quân?"
Phó Trường Sinh vừa bị đánh, vết thương đau thấu tận xương, da thịt rách nát mài lên áo quần thô ráp, mỗi bước đi đều thống khổ như bị dao cắt.
Ánh trăng thanh tĩnh, nước hồ phủ bóng sáng lạnh, hắn ta nhìn thấy khuôn mặt của mình trong gợn nước lăn tăn.
Tái nhợt, mệt mỏi.
- --- Luôn có người bằng lòng trao đi hết thảy vì thằng bé.
Vậy thì, hắn chính là người này sao?
Hẳn là vậy, dung túng tất cả ác độc ích kỷ của đối phương, dung tung đối phương tùy ý giẫm đạp mình.
Biết rõ bản chất đối phương, nhưng đối mặt với thỉnh cầu của cậu, thân thể vẫn không chịu khống chế như cũ.
Nước mắt cậu ta như lưỡi đao đâm vào lòng hắn.
Mà khoảnh khắc bước xuống hồ, vết thương gặp nước, đau không còn thiết sống.
Tâm trí Phó Trường Sinh giờ đây hỗn loạn mà lại tỉnh táo vô cùng
Hắn ta cảm thấy...!thật ghê tởm.
Cảm giác ghê tởm từ lục phủ ngũ tạng, từ sâu thẳm linh hồn ồ ạt tràn ra, không phải là đối với Ôn Kiểu, mà là đối với chính mình.
Đối với tất cả ân nợ không rõ ràng, đối với tất cả tình nghĩa đã sớm ngày biến chất.
Đối với hành động của bản thân đang làm những chuyện này như một xác chết biết đi...!
Hắn ta không đánh giá Ôn Kiểu, cũng không bác bỏ Hàn Nguyệt phu nhân, chỉ là cảm thấy, bản thân hắn thật đáng ghê tởm.
Hắn ta nhắm mắt, trầm xuống đáy hồ, mặc cho giá rét thấu xương nhấn chìm bản thân.
Ôn Kiểu chờ cho hắn ta xuống nước, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hít cái mũi hồng hồng, bắt đầu ngồi chờ trên mặt cỏ.
Tâm trạng cậu ta cũng không tệ lắm, đồng tử chuyển vòng vòng, thậm chí đã nghĩ đến tương lai thượng vị nhanh chóng, sau đó giẫm đạp những thái giám cung nữ bắt nạt mình ở Hoán y cục dưới chân, nở mày nở mặt.
Trên một phương diện nào đó lòng dạ Ôn Kiểu vẫn vô cùng đơn giản, mục đích viết rõ trên mặt, thế nên ánh mắt hoàn toàn trong suốt.
Lãm Phong hiên phủ ánh trăng ngà, mờ mờ sáng dịu, gió khuya cuộn lá rung rinh.
Hạ Thanh cầm sáo cốt đi hóng mát.
Cậu có một thói hư tật xấu, cứ cầm lấy vật gì là sẽ quên buông, giữa đường muốn làm việc gì đó khác cũng sẽ không bỏ xuống, mà lại theo bản năng dùng tay trái thay thế, chẳng khác nào một tên ngốc, về sau lớn lên mới sửa đổi từ từ.
Nhưng hiện giờ đến thế giới này, cầm cây sáo ghẻ lên lại chứng nào tật nấy, ra ngoài cũng tiện tay kéo nó theo.
Hạ Thanh là bị Lâu Quan Tuyết làm cho ức chế phải bỏ trốn ra ngoài.
Lâu Quan Tuyết đang ngồi đọc sách, hôm nay Hạ Thanh bỗng dưng nhiều chuyện kề cà hỏi mãi hắn xem sách gì.
Thế rồi Lâu Quan Tuyết nhìn cậu, cười hỏi, ngươi muốn xem không.
Hạ Thanh do dự một hồi, vẫn không nén nổi tò mò, gật đầu một cái.
Sau đó, Lâu Quan Tuyết đưa sách đến trước mặt cậu, tiếp tục mỉm cười nhẹ giọng: "Có điều nếu đọc không hiểu, thì cũng đừng cố gắng cưỡng cầu.
Càng không nên hỏi ta, ta không có hứng dạy ngươi học chữ."
"..."
Một ngày phải có đến ba mươi lần Hạ Thanh muốn choảng nhau với hắn.
Quả nhiên quyển sách ghẻ này xem không hiểu.
Cậu lại buồn bực túm tóc, nín giận, nghĩ bụng buổi tối ít người, liền tự mình ra ngoài hít thở không khí.
Không ngờ còn có thể thấy được màn kịch ngoạn mục thế này.
Hạ Thanh kinh hãi toàn thân.
Đây gọi là gì???
Hành nhau càng đậm yêu càng đắm say???
Cậu nhớ đến hệ thống, thầm nghĩ Phó Trường Sinh và hai chữ trung khuyển quả là xứng đôi vừa lứa, mà Ôn Kiểu cũng không hổ thẹn với bốn chữ tác quái tác oai.
Sáo cốt trong tay cậu nỗ