Lâu Quan Tuyết cầm sáo cốt bước ra.
Sắc trời tảng sáng, chim tước trong rừng trúc giật mình bay vút, bay rợp hoàng cung vừa bị mưa to gột rửa.
Hắn ngẩng đầu, ánh sáng rọi xuống đáy mắt đẫm máu, lặng yên nhìn lại nơi này.
Hắn lớn lên ở đây, thế nhưng không lưu lại dù chỉ một dấu vết.
Lại một năm xuân sắc, rêu xanh trên tường phát triển um tùm, hoa trắng nho nhỏ lấm tấm nền xanh, giống như bức tường vĩnh viễn không thể thoát ra trong lãnh cung khi còn bé.
Kỳ thực kể từ khi ra đời hắn vẫn luôn chỉ có một mình.
Một mình lớn lên trong lãnh cung quạnh hiu và chật chội, một mình đối diện với Dao Kha điên điên dại dại, đối mặt với cung nhân độc ác tham lam.
Để rồi cậu bé ấy hùng hổ tiến vào trong chướng hắn, mở to cặp mắt màu nâu nhạt, đắc ý và mừng rỡ, như thể vừa mới phát hiện ra đại lục nào hay ho lắm: "Lâu Quan Tuyết, ta biết tâm ma của ngươi là gì rồi!"
Tâm ma.
Lâu Quan Tuyết bật cười xem nhẹ.
Hắn tới giờ chưa từng có tâm ma.
Hắn muốn sống, nên cũng chỉ đơn giản là cứ vậy mà sống tiếp, xưa nay không cần cứu rỗi.
Hắn sinh tại vực sâu, mặc dù không có gì cả, thế nhưng mục đích của hắn luôn luôn đơn thuần và tỉnh táo, xuyên suốt dòng máu, bắt rễ linh hồn.
Lãnh cung mọc đầy cỏ dại ngày năm tuổi, là chướng hồng trần hắn đã sớm đoán trước, mà cũng đã khám phá được từ lâu.
Sự xuất hiện của Hạ Thanh vừa dư thừa vừa ồn ào.
Nhưng đêm kinh trập lửa cuộn trào mãnh liệt, ánh mắt đau thương của cậu bé ấy, cuối cùng lại trở thành khởi đầu cho tất cả kiếp nạn của hắn.
Thật sự là kiếp nạn.
Lâu Quan Tuyết căn bản không biết đi đâu.
.
ngôn tình sủng
Như hắn nói với Hạ Thanh từ đầu, hắn không thuộc về đại lục mười sáu châu, cũng không thuộc về Biển Thông Thiên.
Hiện giờ ký ức quay lại, hắn cũng không trở về chốn cũ.
Bởi vì lần này, hắn lại có chướng không thể phá, hoàn toàn kéo hắn đắm hồng trần.
Hắn cam tâm tình nguyện vì Hạ Thanh mà vĩnh viễn không quay đầu, còn Hạ Thanh lại vì thiên hạ mà hồn phi phách tán ngay trước mắt hắn.
Bờ môi Lâu Quan Tuyết tái trắng, nhếch mép chế giễu.
"Hạ Thanh, nhiều khi ta nghĩ, có phải ngươi đã tính toán tất cả rồi không."
"Chắc hẳn ngươi đã tính cả rồi."
"Cố tình khiến ta yêu ngươi, cố tình dùng cách thức ấy khiến ta tha thứ chúng sinh."
"Năm xưa ngươi cũng đến theo lời sư phụ, phải không? Người của Bồng Lai, loạn thế tất lộ diện.
Vậy nên ngươi đang làm gì đây, dùng thân nuôi ma sao?"
Cuối cùng hắn cũng đi tới trước lãnh cung, ngẩng đầu, tóc trắng dài như thác, lướt qua con ngươi màu máu, cảm xúc bên trong đã trở nên trống rỗng.
Lâu Quan Tuyết khẽ cười một tiếng giễu cợt, thầm thì.
"Quả nhiên là tiểu sư đệ Bồng Lai, đại nhân đại nghĩa, lòng mang thiên hạ."
Chỉ là sau khi dứt lời, hắn đã đứng lặng rất lâu, sau đó đẩy mở cánh cửa xưa cũ nát, rồi lại cảm thấy vô vị.
Hắn nghĩ nếu Hạ Thanh bằng lòng gánh vác toàn bộ hận, vậy hắn cứ thuận theo cậu đi thôi.
Chẳng qua dù có coi toàn bộ tình yêu là một vở kịch mưu toan và giả dối, thì ngoại trừ mê man và buồn bã, lòng hắn cũng chẳng thể xuất hiện thêm một cảm xúc nào, không trách cứ, không oán hận.
Thì ra, hắn đã yêu đối phương đến nhường này.
Sau khi hắn lên ngôi, lãnh cung bỏ hoang rất lâu, cỏ dại um tùm, chiếc giếng cạn vẫn ở nguyên chỗ cũ, con rắn độc lảng vảng kế bên.
Lâu Quan Tuyết đến gần, rắn độc ngửi được mùi nguy hiểm bèn vội vã rời đi.
Hắn cụp mắt nhìn chiếc giếng, đứng rất lâu dưới làn gió lạnh.
Bỗng nhớ ra, ban đầu khi mới vào chướng, có lẽ Hạ Thanh cũng không nghiêm túc muốn cứu hắn ra.
Chỉ vì lợi ích trước mắt, xởi lởi, diễn xuất vụng về, lòng tốt lấy lệ, ngay cả giúp đỡ cũng là bằng thái độ thiếu kiên nhẫn.
Ban đầu Hạ Thanh thật sự không ưa hắn.
Ban đầu hắn cũng chỉ muốn lợi dụng.
Vậy là từ khi nào cảm xúc bắt đầu biến dạng đây.
Lâu Quan Tuyết ngồi xuống bên giếng, hắc bào phủ cỏ dại, tranh xưa hiện lên từng bức.
Trong lầu Trích Tinh, hắn nghịch Hạ Thanh như nghịch chú mèo nhỏ, lúc nào cũng xấu bụng chọc cho cậu phát tức.
Sau đó nhận ra, Hạ Thanh rất dễ nổi giận, có điều giận chỉ là bề nổi bên ngoài, thực tế lại không bao giờ để bụng.
Hắn từng rất muốn nhìn thấy bộ dạng tức giận triệt để của cậu, kết quả đến cuối cùng, lại chẳng nỡ làm cậu chịu ấm ức.
Khoảng thời gian đó ở hoàng cung, mỗi ngày hắn đều quan sát Hạ Thanh.
Hạ Thanh luôn thích cầm thứ gì đó trong tay, mà cầm xong toàn quên bỏ xuống, nhìn rất ngốc, cũng giống tầm mắt vô thức nhìn người khác của cậu vậy, trong trẻo, đơn thuần, không chứa yêu hận.
Cả đời hắn sống vì bản thân, rất hiếm khi hứng thú với chuyện gì đó, vậy mà hắn lại nhớ rõ từng cử chỉ và nét mặt Hạ Thanh.
Nghi hoặc, giận dữ, sầu não, vui vẻ, kinh ngạc, lạnh lùng, đau xót.
Trong tẩm điện, cậu bỗng túm chặt tay hắn, khi ánh nhìn va chạm, thiếu niên mê man và luống cuống, chột dạ dời mắt.
Lúc ấy Hạ Thanh đã thích hắn rồi chăng.
Buổi chiều nọ lưu lạc sơn thôn, hoàng hôn tràn qua bệ cửa sổ, trước gương trang điểm, bọn họ như một đôi vợ chồng bình thường nhẹ nhàng tán gẫu.
Hắn thản nhiên dung túng Hạ Thanh bày trò, nhàn nhã cắn lên giấy son đỏ chót, nghe thiếu niên lải nhải chán chê, đầu óc lóe lên, rồi xoay người như vướng vào ma chướng, kéo cậu tới gần, mỉm cười trao một nụ hôn hồng trần mùi son phấn.
Hạ Thanh chạy trối chết.
Thế nên cũng không phát hiện, hắn dựa cửa sổ cười khùng khục hồi lâu, sau đó lặng lẽ chạm lên khóe môi mình, trầm ngâm suy nghĩ.
Kế tiếp quân lính vào thôn, khúc [Linh vi] nhảy trên đống hoang tàn, thiếu niêu cầm kiếm, mặt mày lạnh băng đứng giữa trời và đất.
Quá nhiều hồi ức, căn bản không nhớ nổi lòng động tự lúc nào.
Có thể là khi cậu ôm hắn bên tường hồi năm tuổi.
Vạn vật khởi sinh, côn trùng rời tổ, hỗn loạn râm ran như tâm trạng lúc bấy giờ.
Cũng có thể là vào đêm nọ, Hạ Thanh yên tĩnh nghỉ ngơi.
Ánh nến hắt lên cần cổ mỏng manh của cậu, trắng ngần như tuyết.
Sau khi Hạ Thanh bị đánh thức, ngước mắt nhìn lên, cặp mắt nâu rướm nước, mơ màng mà mê hoặc lòng người, cổ tay mảnh khảnh dò ra từ chiếc áo màu tro, gọi mời dục niệm.
Rồi đến tháp Lưu Ly, đến bờ sông hộ thành, hắn ôm cậu nhảy xuống từ lầu cao.
Hơi thở thiếu niên rơi trên cổ hắn, như cọng lông vũ gãi ngứa trái tim.
Trên chiếc cầu gãy trăng cong như móc, Tống Quy Trần nói: "Tiểu sư đệ của ta từ bé tới giờ tính tình vừa ương bướng vừa kiên định, không nghe dạy bảo, vậy mà đệ ấy lại có thể làm đến bước này chỉ vì ngươi, Bệ hạ quả là may mắn."
Lâu Quan Tuyết mỉm cười nhàn nhạt.
Làm đến bước nào kia nhỉ.
Đến bước rõ ràng không thích ràng buộc, nhưng vẫn lựa chọn nán lại.
Rõ ràng biết mối nguy cơ, mà vẫn chạy về không chùn bước.
Rõ ràng bài xích kiếm A Nan, mà vẫn tự nguyện đón lấy.
Rõ ràng biết không thể quay đầu, mà vẫn chủ động dựa vào lồng ngực hắn.
Hoặc là sớm hơn thế nữa.
Điện Kinh Thần dưới Biển Thông Thiên, rõ ràng tay không rời kiếm bất luận sống chết, nhưng lại vì hắn, mà bỏ