Hạ Thanh tưởng mình sẽ hồn phi phách tán, ai ngờ khi ý thức quay về với tận cùng hư vô, cậu lại bắt gặp linh hồn Bồng Lai.
Màu xanh, giống một đám mây, giữa hư không không ai nhìn thấy, bình tĩnh tập trung nhìn cậu.
Linh hồn Bồng Lai dùng làm mắt trận, do Tống Quy Trần đặc biệt kiếm về từ phế tích Thần cung, thật ra vào một trăm năm trước trong đại trận diệt Thần, đã sớm hao hết linh lực chỉ còn thân xác.
Nhưng dù chỉ còn lại thân xác, thì một linh vật sinh tại thái sơ như nó, cũng có sức mạnh vượt ngũ hành, có thể giúp người cải tử hoàn sinh.
Linh hồn Hạ Thanh lơ lửng giữa không trung, vành mắt đỏ bừng, ngập đầy nước mắt.
Lúc này, một xúc cảm dịu dàng truyền tới ấn đường.
Hạ Thanh vô thức ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn nó.
Cậu được sư phụ đưa về Bồng Lai khi còn rất nhỏ, trong ký ức tuổi thơ dài đằng đẵng, bầu bạn với cậu chính là lá cây ngọn cỏ trên đảo Bồng Lai.
Vì vậy khi đối mặt linh hồn Bồng Lai, cậu có cảm giác quen thân và tin cậy ăn sâu vào tủy máu.
Linh hồn Bồng Lai thân mật lại gần, lau nước mắt cho cậu như muốn an ủi, thầm thì gì đó bên tai cậu.
Nó chỉ là một hình ảnh mơ hồ, cũng không nói ngôn ngữ loài người, Hạ Thanh nghe không hiểu.
Chỉ hiểu duy nhất một điều, giọng của nó nhỏ nhẹ dịu dàng, giống như trúc đào nở rồi tàn trên đảo mùa xuân.
Hạ Thanh kinh hãi, vội đưa tay.
Đám mây xanh tan giữa những ngón tay.
- ---- linh hồn Bồng Lai trả giá bằng phần xác, tiêu tan thay cậu.
*
Mùa đông, năm thứ mười Nguyên sơ.
Phái Đan Tâm, Hoài Kim Trường Châu.
Tuyết dày phủ kín đường đá trắng, cây tùng bên đường xanh tốt, hai đệ tử mặc đồ trắng vừa đi vừa trò chuyện.
"Thời thế hiện giờ giao yêu hoành hành, chiếm giữ ba châu lớn gồm Châu Đông, Châu Tinh, và Châu Dực, tàn sát loài người, lập đất xưng vương.
Hành tung của đại yêu vô cùng quỷ quái, ra vào nhân gian như vào chốn không người, động cái là sát thôn đồ thành.
Máu chảy thành sông, dân chúng lầm than.
Mấy hôm trước phái Thượng Thanh phát động lệnh Anh hào, kêu gọi tu sĩ toàn thiên hạ chung tay đến Châu Đông diệt giao yêu.
Có vẻ chưởng môn chúng ta cũng định hưởng ứng lời kêu gọi, dẫn các đệ tử kiệt xuất trong môn phái, đến giúp một tay trước."
Người còn lại vô cùng kinh sợ: "Châu Đông? Chưởng môn điên rồi chắc! Ai lại không biết Châu Đông là đại bản doanh của giao yêu, đại yêu nơi đó là tàn nhẫn và khát máu nhất."
"Chưởng môn không điên, nghe nói lần này, Tiết tiền bối phái Thượng Thanh cũng định ra tay."
Người kia càng thêm bàng hoàng: "Tiết tiền bối?! Phù Quang tiên tử?"
"Đúng, những năm gần đây Châu Đông ngày càng ngang ngược, có lẽ Tiết tiền bối cũng không để yên được nữa."
"Ta nghe nói Tiết tiền bối cũng xuất thân từ Bồng Lai."
"Đúng vậy."
"Lạ thật, hình như Đại tế tư cũng là người Bồng Lai, sao không thấy hai người qua lại nhỉ."
"Tiết tiền bối ở lại phái Thượng Thanh trấn thủ Châu Thương, Đại tế tư ở phái Huyền Vân trấn thủ Lăng Quang, khả năng là cách quá xa không tiện liên lạc.
Phái Thượng Thanh, phái Huyền Vân, may thay còn có hai đại môn phái tu chân này.
Không có bọn họ thì không biết thiên hạ bây giờ còn loạn lạc tới đâu."
"Ài, bây giờ cũng đủ loạn lắm rồi."
Gió thổi lá lay giữa tuyết rơi lả tả, đất trời sáng rõ.
Một người im lặng, hồi lâu mới lắc đầu thổn thức: "Mười năm trước, ai mà nghĩ lại có ngày hôm nay."
"Lăng Quang ngày xưa sầm uất biết bao, ca múa thái bình, bốn bể tụ về, đất cực thịnh giữa mười sáu châu, ai ngờ hiện nay lại hóa quỷ thành."
"Người ta đồn rằng, ngày tháp Phù Đồ sụp đổ, đại yêu trốn thoát, chiếm xác Sở hoàng, trao cho giao nhân sức mạnh.
Ngươi nói xem yêu hoàng đã đi đâu?"
"Không biết, nhưng mà chúng ta nên lấy làm mừng rỡ, vì yêu hoàng không muốn trả thù thiên hạ, nếu không, chúng ta làm sao có thể sống đến giờ này."
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, đến khi trước mặt hiện lên một đình viện ọp ẹp.
Trong sân trồng mấy cây mơ, hoa rơi trên mặt tuyết, đỏ trắng giao hòa mỹ lệ.
"Này! Ăn đi!" Một người đặt hộp cơm xuống trước phòng chứa củi, hô lớn một tiếng.
Phòng chứa củi có rất nhiều người, hoặc là những kẻ ăn mày áo quần rách rưới, hoặc là dân tị nạn réo bụng liên hồi, hoặc là tán tu chi chít vết thương, đều được phái Đan Tâm đưa về sau khi ngất đi dưới núi.
Hiện giờ đại yêu hoành hành, trong thời buổi loạn lạc, phần lớn các môn phái tu chân đều định giúp đỡ thiên hạ.
"Ăn cơm..." Lão khất cái nửa sống nửa chết, lẩm bẩm một tiếng, bò ra mở cửa.
Nhưng tay còn chưa đụng được vào hộp cơm, đã bị tán tu bên cạnh đá văng.
Lão ăn mày tuổi gần bảy chục rên lên một tiếng, ôm bụng nằm co quắp.
"Lão già chết giẫm, ăn cái