Trong bóng tối, giọng Kỷ Nhiên êm ái, Trì Tuyết nghe anh hỏi chỉ choáng váng, không hiểu gì cả.
Trì Tuyết có cảm giác, anh đang ám chỉ gì đó, nhưng mãi chẳng biết anh ám chỉ thứ gì, nên chỉ trầm ngâm không nói.
Dù gì cũng chẳng phải cô.
Kỷ Nhiên cũng chẳng mong Trì Tuyết sẽ nhớ ra, anh không nói, cô ngốc này sẽ không biết.
Thành ra nguyên đêm nay chỉ dành để nhớ nhung những năm tháng ấy.
"Cô ấy khá đơn giản, cuộc sống cũng rất êm ấm.
Gia đình có bố thương mẹ cưng, không có chỗ cho anh phát huy gì cả.
Anh bặm trợn ngang ngược, tối ngày đều lẫn trong vũ trường bar, không đánh đấm chính là tìm cách trốn tránh vây quanh.
Anh đến gần ai, đấy là hại người ta, không phải giúp đỡ".
Kỷ Nhiên chớp mắt, đầu nghiêng hẳn về phía cô.
Ngón tay lồng vào quấn lấy tóc Trì Tuyết, rồi lặng nâng lên ngang người, hôn khẽ trên mấy sợi tóc suôn mềm.
"Anh cứ đứng xa nhìn cô ấy, đến khi cô ấy có người yêu.
Anh mới thôi không đi theo con gái người ta nữa.
Anh cứ tưởng không bao giờ gặp cô ấy nữa, chuyện chỉ kết thúc thế thôi.
Thì vài năm sau, tình cờ anh phát hiện người đó lại là nhân viên ưu tú của công ty anh.
Còn bị người yêu phản bội nên anh đã đến tìm cô ấy".
"...” Trì Tuyết sợ đến điếng người.
Cô chỉ mình.
“Anh nói, là em sao?"
Kỷ Nhiên cười khẽ, Trì Tuyết chỉ cảm thấy mình đang bị chơi đùa.
Cô không biết nên đối diện với cảm xúc của mình thế nào.
Vui vẻ, hiểu ra, mọi tình cảm cứ lấp đầy trong trái tim cô không đi.
Kỷ Nhiên cười.
“Còn ai cùng anh kí hiệp ước nữa hả? Không phải cô này sao?"
"." Cô cứ có cảm giác anh ghẹo mình, nhưng cô không có chứng cứ.
Nhìn anh cúi đầu hôn mình, Trì Tuyết đành đáp lại, hy vọng anh nói thêm.
Kỷ Nhiên hôn đủ rồi, ôm đủ rồi, thỏa mãn thở dài nói ra.
"Đúng là em.
Em không nhớ anh cũng không sao, anh nhớ em là được".
"Nhưng kể ra em cũng khá ngốc, năm đó mặc áo dài, có kinh nguyệt, không biết đường lấy áo che đi.
Em không biết anh phải đi vào tận nhà vệ sinh nữ nhét áo cho em đâu.
Vậy mà em còn không biết đường che đi, may mà áo anh dài".
“Sao anh biết chuyện đấy?"
Trì Tuyết buột miệng hỏi ra, sau đó ngớ người.
"Khoan đã, không phải Hoài Khanh đưa áo cho em sao? Sao giờ lại là anh..."
Trì Tuyết vẫn còn nhớ, mình đúng là có áo thật, cô không biết ai đưa cho cô, áo còn khá mới, thơm mùi vải vóc.
Đến khi cô mặc vội vào, đi ra ngoài đã thấy Hoài Khanh ở đó.
Cô còn nghĩ Hoài Khanh đưa mình, vì ngoài nhà vệ sinh chỉ có mình anh.
Vậy mà Hoài Khanh cũng không đính chính gì, nghiễm nhiên thừa nhận như vậy.
Cũng vì chuyện này, Trì Tuyết mới cảm kích Hoài Khanh.
Hoài Khanh theo đuổi cô một thời gian dài, Trì Tuyết không hề động lòng gì, lại bị một cái áo khoác vội vàng làm cảm động.
Kỷ Nhiên cũng hơi đờ ra, nhưng không nói gì.
Trì Tuyết biết mình hiểu lầm, nên dù muộn vẫn đỏ mặt cúi đầu.
“Cảm ơn anh..."
Trì Tuyết lí nhí, Kỷ Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, lắc đầu.
“Anh không làm để em thấy cảm kích, anh chỉ muốn cảm ơn em đã giúp đỡ anh mà thôi.
Em có vẻ không có thói quen ăn sáng, nên mấy lần anh phải mua sẵn đồ ăn đem tới trường em phát từ thiện.
Phát cả buổi sáng, may mà em vẫn nhận lấy.
“
Bảo sao mấy năm Trì Tuyết đi học từ thiện đâu mà lắm thế, mỗi ngày một lần, ngày nào cũng bánh chè xôi đủ cả.
Thậm chí, Trì Tuyết không biết trường tư lấy đâu ra mà nhiều người làm từ thiện thế.
Nhưng Trì Tuyết quãng thời gian ấy khá vất vả, mang tiếng là con nhà giàu, nhưng đi học vội vàng, bố
lại đưa đón Nhã Linh, nên Trì Tuyết có khi lỡ bữa sáng bố còn chẳng để ý.
Nghĩ vậy, Trì Tuyết lại thấy ngọt như mật.
Kỷ Nhiên cười.
"Chưa thấy ai thích ăn kem như em, có lần đi khắp phố tìm kem không có, sáng mai anh đẩy nguyên xe kem trước trường em, nhưng em nghỉ học..."
Trì Tuyết cũng có ấn tượng chuyện này, hôm ấy Quế Chi còn chụp hình trêu ghẹo cô không có lộc ăn.
Chỉ là những năm tháng ấy, cô không ngờ còn một người âm thầm theo cô đến thế.
“Mấy hôm em về trời mưa, anh mua ô để đấy cho em.
Sau đó thấy em cùng Hoài Khanh che đi ngang qua, anh mới hay em có bạn trai.”
"." Trì Tuyết cũng nghĩ ô đấy là của Hoài Khanh, anh ta còn nói chờ cô mà.
“Sau đó anh quan sát cậu ta, thấy cậu ta khá thương em.
Nụ cười của em khá hạnh phúc, nên không phiền toái gì đến em nữa".
Kỷ Nhiên rũ mắt, Trì Tuyết nghe xong chỉ thấy tim thịch một cái.
“Nhiên, sao anh không nói với em?”
Kỷ Nhiên nhìn Trì Tuyết.
"Nói với em làm gì, để em thấy cảm kích rồi đồng ý quen anh sao? Lúc ấy trong tay anh không có gì, ngoài những việc vặt này chẳng làm gì khác được.
Chỉ là sau này gặp em