Trì Tuyết ngồi trong nhà của Kỷ Nhiên xếp đồ vào vali nhỏ của mình.
Tối qua đến giờ cô không giữ nổi tỉnh táo, cứ xếp một bộ là mắt chùng xuống muốn ngủ thiếp đi.
Trì Tuyết khẽ xoa bụng mình, có lẽ như đã làm mẹ, nên tính cách cũng mềm mại hơn.
Cô khẽ nở nụ cười, rồi nhớ đến bố của đứa trẻ, nụ cười ấy lại hạ xuống ngay.
Trì Tuyết đóng nắp vali, không màng quan tâm đến đồ dùng còn sót lại gì hay không, đi ra ngoài phòng khách ngồi.
Kỷ Nhiên thuê người giúp việc, lúc này bà đang lúi húi trong bếp, Trì Tuyết ngồi không lâu bà đã bưng đồ ăn ra cho.
“Cháu ăn gì đi.
Phụ nữ có thai nên ăn nhiều chút".
Trì Tuyết không muốn ăn, nhưng cô thật sự rất đói.
Mùi cháo thơm phức khiến bụng cô sôi ùng ục, vậy là gật đầu nhận lấy.
“Cháu cảm ơn.
Cô đừng lo cho cháu”.
Trì Tuyết không muốn phiền người khác giúp mình, huống hồ người giúp việc cũng đã lớn tuổi rồi.
Người giúp việc lắc đầu.
"Không sao đâu".
Trì Tuyết áy náy cảm ơn, ăn một muỗng cháo hải sản, nhìn tấm rèm phắt phơ trong không khí.
Có lẽ đi đâu cũng không bằng nhà mình, nên khi Trì Tuyết về lại nhà của hai người, Trì Tuyết thấy cả người đều thư thả.
Chỉ là, sau này không còn nữa.
Miệng đắng chát, tim cũng mệt nhoài.
Trì Tuyết để cháo xuống, cô không sao thuyết phục bản thân được, dù tối qua đến giờ cô đã dùng hàng vạn lí do để ở lại.
Kỷ Nhiên bệnh, anh chưa khỏe, cô không nên đi.
Kỷ Nhiên lừa cô, nhưng bây giờ anh cần cô, cô không thể rời đi.
Trì Tuyết biết, cô muốn bên anh.
Nhưng hình ảnh hôm qua, lời nói hôm ấy vẫn còn in dấu mồn một.
Anh lại lừa cô...
Giữa hai người, có quá nhiều lời nói dối, có qua nhiều vết thương.
Trì Tuyết nhắm mắt, nếu bây giờ có ai nói với cô chồng cô không phải người trái đất, có khi cô cũng chấp nhận rồi.
Rốt cuộc đâu mới là thật, Trì Tuyết không biết.
Ngay cả nơi này, nơi cô gọi là nhà.
Trì Tuyết còn không có dũng cảm để ở lại nữa.
Phải, cô phải đi.
Rời xa anh càng xa càng tốt.
Cô chỉ muốn sống cuộc đời bình thường, cô căm ghét những người trốn tránh pháp luật.
Nhưng đau đớn thay, Trì Tuyết lại đang muốn thỏa hiệp.
Đầu óc cô loạn, kí ức chấp vá thành những gì cô đọc được về phòng kín N.
Trì Tuyết xoa thái dương đau đau, thì bên ngoài có người đến.
Hải Đăng vừa vào phòng đã thấy Trì Tuyết dọn xong đồ đạc, vali chất đống ngay bên cạnh lối vào phòng ngủ.
Anh hoảng ơi là hoảng, chạy vào tìm cô, mới bắt gặp cô ngồi trên sô pha phòng khách.
Nếu cô ấy chạy lung tung, Kỷ Nhiên ra viện anh cũng khó mà giao phó được.
Hải Đăng thấy Trì Tuyết thở phào nhẹ nhõm, đi vào ngồi xuống trước mặt cô.
"Trì Tuyết".
Trì Tuyết nhìn lên, Hải Đăng đang lo âu nhìn cô.
Cô hơi nhướn mày, nhớ lại cảnh tàn khốc hôm qua mà không sao nuốt trôi cháo được.
"Chào anh."
“Em tính đi đâu vậy?"
Hải Đăng bằng mọi giá phải ngăn Trì Tuyết lại, cô mà đi thì xem như cuộc đời này anh sống không còn gì tiếc nuối nữa.
Trì Tuyết biết Hải Đăng đến đây, chín mươi phần trăm là ý của Kỷ Nhiên, dù sao cô cũng không muốn nói chuyện với Kỷ Nhiên nên nói với Hải Đăng.
“Chuyện hôm qua cảm ơn anh”.
Cho dù cách của Hải Đăng hơi tàn bạo, nhưng nếu là người khác, có lẽ mạng của chồng cô...!cô có đôi khi cảm thấy, mình quả là một người bao che khuyết điểm, tiêu chuẩn kép vô cùng.
Hải Đăng lắc đầu.
"Ai cũng làm như anh thôi".
Hải Đăng đợi một lúc, Trì Tuyết vẫn không có ý định nói gì với anh, Hải Đăng loạn muốn bạc đầu.
"Em đi đâu vậy? Bây giờ em cũng biết...!em ra ngoài không an toàn đâu, em ngoan ngoãn đợi Nhiên về đã được không?"
Nghe thấy tên anh, Trì Tuyết hơi nhói lòng, nhưng vẫn lắc đầu chậm rãi.
"Em không muốn ở đây nữa".
Hải Đăng có đôi khi thông cảm được với Trì Tuyết là người bình thường, cô còn là người tôn trọng sự thật.
Nhưng có khi lại thấy thương cho Kỷ Nhiên, yêu cô ấy nồng nhiệt như vậy, người ta lại chẳng hay.
"Trì Tuyết, Kỷ Nhiên đối xử có tốt với em không?"
"..."
Tốt lắm, nhưng...!sau nhưng luôn là những chuyện buồn thương.
“Anh ở cạnh Kỷ Nhiên rất lâu, chứng kiến cậu ta từ một đứa lông bông, lang thang đầu đường xó chợ không ai bên cạnh thành một người có thế lực như bây giờ, chưa từng thấy cậu ấy phân tâm chăm sóc ai cả.
Tại anh sống trong hoàn cảnh này, nếu không tự bảo vệ mình thì ai là người bảo vệ nữa? Trông đợi vào pháp luật sao? Trong giới này, đâm chém nhau, ngay cả pháp luật cũng không muốn can thiệp vào.
Giới này thật giả trắng đen lẫn lộn, em không chống trả, thì em sẽ là kẻ bị ép xuống.
Năm đó, Kỷ Nhiên chỉ là một cậu thiếu niên, trong tay không có một hào.
Em nghĩ xem, cậu ấy còn làm sao được nữa?"
Trì Tuyết không muốn nghe nữa, càng nghe tim càng đau đến không thở được, nhưng Hải Đăng không nghe thấy tiếng lòng của cô, anh nói liên tục.
"Kỷ Nhiên thích em, thật sự rất thích em.
Anh chưa từng thấy cậu ta để ý cô gái nào như thế.
Lúc ấy đại ca dẫn Kỷ Nhiên theo, ban đầu thằng đó không chịu theo, cuối cùng khi thấy em ở cổng trường bị một đám lưu manh trêu ghẹo, cậu ta chạy về tìm từng thằng một trả thù.
Sau đó đi theo đại ca liều mạng hơn bất cứ ai."
Trì Tuyết nhướn mày, á khẩu không nói được từ nào, Hải Đăng không có lí do gì để gạt cô.
Anh ta khinh thường lừa gạt, Trì Tuyết chẳng hiểu vì sao, người cà lơ phất phơ như Hải Đăng lại đem đến cho cô cảm giác này.
Hải Đăng trầm giọng.
"Cậu ta theo em, có ngày đánh nhau đâm chém xong vẫn quan tâm em ăn sáng chưa.
Nếu đó không phải là tình yêu, anh không biết thế nào là yêu nữa.
Trì Tuyết, em cũng có tình cảm với cậu ta, sao không thể tha thứ cho cậu ta?”
"Đủ rồi, em không muốn nghe nữa."
Trì Tuyết ôm đầu, chỉ sợ nghe thêm vài câu, cô thật sự sẽ đau lòng đến ôm anh khóc nức nở.
Quá nhiều cảm xúc, lắm lúc Trì Tuyết muốn tha thứ, cô lại bóc ra thêm một chuyện chẳng thể thứ tha.
"Em muốn yên tĩnh một thời gian, nếu anh muốn nói thay Kỷ Nhiên, thì mời anh về cho".
Hải Đăng hít sâu, rót một ly nước.
"Được rồi, em có thai, đừng nóng, không cậu ta lại