Quế Chi ở nhà ông James suốt một buổi chiều, càng lúc càng thân thiết hơn.
Thật ra ông James không hề khó gần như Quế Chi tưởng tượng, suốt một buổi chiều ông chỉ mặc áo thoải mái ở nhà, uống một bình trà ô long, kể cho cô nghe những lúc bươn chải khắp nơi tìm cô.
“Hồi đấy không có tin tức gì của cháu, ông nghe được ở đâu có bé gái mua về là chạy đến đó tìm xem, mỗi lần đều tràn đầy hy vọng, ra về thất vọng không thôi."
Hải Đăng cũng nói, "Có lúc ông đi suốt một tháng sang tận mấy tỉnh khác nhau, quá trình tìm kiếm em như mò kim đáy bể vậy.
May phước sao giờ lại tìm thấy em ở đây."
Ông James gật đầu, ánh mắt không ngừng ngắm nhìn Quế Chi.
Quế Chi bối rối uống trà, bất chợt nhìn thấy một khung ảnh cũ phía sau.
Trong ảnh là hai người đang nắm tay nhau.
Có lẽ bối cảnh xưa cũ, nên ảnh chỉ có hai màu đen trắng.
Quế Chi liếc nhìn cô gái, suýt thì kinh ngạc rớt hàm.
Người phụ nữ ấy mặc một bộ áo dài, gương mặt giống cô đến tám chín phần.
Quế Chi còn tưởng mình xuyên không nữa ấy chứ.
Chẳng trách sao ông James vừa nhìn thấy đã nhận ra mình ngay.
Quế Chi thấy hốc mắt hơi cay, bây giờ cô mới biết thì ra mình còn người thân, thì ra mẹ cô giống cô như thế...!Thì ra vẫn có người yêu thương mình.
Ông James nhìn theo Quế Chi, lặng lẽ đưa khăn tay cho cô.
"Quế Chi đừng khóc, con gái cười lên mới xinh đẹp."
“Mẹ và bố cháu qua đời rồi ạ...!"
Quế Chi ban đầu không quan tâm đến việc nhận bố mẹ, nhưng khi nhìn ảnh này, cô mới tiếc nuối không thôi.
Nếu có bố mẹ, có phải tuổi thơ của cô sẽ không giống lúc này hay không? Quế Chi không dám đoán...
“Ừ, chúng nó qua đời lâu rồi."
Ánh mắt ông James rất buồn như thể đang cố nhớ lại một kí ức xa xăm.
Quế Chi trầm xuống, Trì Tuyết đã rót thêm trà.
“Ông ơi, sắp tới Quế Chi chuẩn bị đi học thiết kế trang sức đấy.” Hải Đăng gật đầu, sau đó lại nhìn Quế Chi, “Chậc chậc, em mà thiết kế gì chứ? Không phải em chỉ biết ăn thôi sao?"
Quế Chi liếc anh, ông James đã nhéo tai Hải Đăng kéo xuống, Hải Đăng la oai oái, "A a a đau ông ơi."
“Con dám nói con bé vậy à?"
“Ông tìm lại được cháu gái là đá cháu ra rìa rồi".
Hải Đăng nức nở, thiếu điều lấy khăn tay òa khóc lên án ông James.
Ông James hừ mũi.
"Con gái là để yêu thương, Ông có mình Quế Chi, không thương nó thì thương cậu chắc?”
Quế Chi hất mặt nhìn Hải Đăng, Hải Đăng ăn khổ mà không dám nói, nhăn nhó như khổ qua.
Quế Chi bật cười, không khí nhẹ nhàng hơn hẳn, ông James gật đầu.
"Quế Chi, ông già rồi không biết mấy cái đó, nhưng nếu cháu thích thì cứ học đi.
Sau này thiết kế cho ông mấy bộ trang sức, ông đem tặng mấy bà
bạn trong viện dưỡng lão .”
Quế Chi lén nhìn cô, Trì Tuyết che miệng cười một đỗi, nháy mắt với Quế Chi.
“Vậy nên cậu phải cố gắng học vào nhé.
Không lại không có quà tặng cho bạn gái ông đâu".
Ông James ngớ người, "Không phải bạn gái đâu..."
"." Quế Chi đẩy nhẹ Trì Tuyết một cái, cả nhà cười vang.
***
Quế Chi về nhà không lâu thì nhận được giấy báo nhập học, cô kinh ngạc không thôi, thật lòng mà nói cô cứ nghĩ chú cô động tay động chân gì không cho cô đi học rồi cơ.
Quế Chi nhìn giấy báo nhập học, rồi lại có danh sách kí túc xá kèm theo, mới thầm gật đầu không thôi.
Đúng là bây giờ marketing phát triển quá, lúc nào cũng là cơ hội để quảng cáo sản phẩm.
“Đến với kí túc xá đại học X, bạn sẽ được thể nghiệm tiêu chuẩn năm sao.
Có phòng bốn dành cho nhóm bạn, phòng hai dành cho đôi bạn thân ai nấy lo, phòng đơn dành cho những cô gái thích dỗi hờn yêu màu tím, chỉ cần bạn xách va li vào ở, còn mọi thứ cứ để chúng tôi lo."
Quế Chi mở kí túc xá ra, bên trong có hình ảnh chụp của từng phòng, tuy trang thiết bị khá đơn sơ, nhưng rất mới.
Những đồ dùng thiết yếu đều có cả.
Quế chi càng nhìn càng thích, lật thêm vài trang, thì đã nghe thấy giọng nói từ đằng sau.
“Cháu đang làm gì?"
Quế Chi bất ngờ quay đầu, chú cô đã về nhà từ bao giờ.
Cô thầm mắng mình, mình có làm gì đâu mà sợ, không sợ.
Cứ bình tĩnh.
Vậy là Quế Chi đứng dậy, nhìn về phía anh.
"Cháu có giấy báo nhập học rồi"
"Ừ" Minh không lấy làm lạ như thể đã biết trước chuyện này rồi.
Quế Chi lại nói.
"Nên cháu sẽ chuyển vào kí túc xá của trường"
"Không được"
“...” Quế Chi muốn nói đậu xanh rau má, nhưng mà nghĩ đến hình tượng thục nữ của mình, dằn xuống hỏi.
"Tại sao không được? Kí túc xá sát trường, đi học cũng thuận tiện".
"Ở nhà cũng thuận tiện.
Cháu vào kí túc xá làm gì? Trong đó không có người giúp việc, ăn uống thất thường, chú không yên tâm".
Minh đúng là mẫu chú gương mẫu.
Quế Chi âm thầm mỉa mai, nhìn thì ngoan ngoãn nhưng trong lòng đầy ý tưởng phản nghịch.
“Chú, cháu lớn rồi.
Không phải là một đứa trẻ nữa.
Cháu không phải con gái chú.
Cho dù là con gái chú cũng không có quyền cấm cản cháu làm gì".
Minh nhìn Quế Chi, tay cô nắm chặt tờ quảng cáo đến nhăn nhúm, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Anh cảm thấy hơi mất mát, rồi lại quay đi.
Anh biết rõ điều này hơn Quế Chi, anh cũng biết cô đã tìm lại được người thân của mình, rồi sớm thôi...!có lẽ Quế Chi không còn bất cứ quan hệ gì với anh nữa.
Đây là kết quả anh sắp đặt trước, vậy mà sắp thấy trái ngọt lại ngập ngừng do dự.
Minh đấu tranh tư tưởng dữ dội, cuối cùng chỉ nói.
"Được rồi, tùy cháu."
Quế Chi thở phào một hơi, "Cháu sẽ siêng về nhà".
Cô quay đi vào phòng mình dọn hành lý, bước chân nhảy nhót như vui vẻ lắm.
Minh nhìn theo bóng dáng cô, âm thầm nghĩ cô thật sự vui vẻ như vậy à? Anh đợi Quế Chi đi khuất rồi mới ngồi xuống ghế, kéo cà vạt lỏng ra rồi đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa, chẳng biết suy nghĩ gì.
Minh