Quế Chi chạy ra khỏi nhà, vừa đi ngang sang phòng Minh mới nhận ra cửa phòng anh không khóa.
Quế Chi định chạy sang, đã thấy bên trong truyền ra giọng Thanh Lam đang kiềm nén, Quế Chi không muốn vào, nhưng chân như thể không phải của mình nữa, chầm chậm bước sang.
Cô nhìn vào bên trong, đã thấy Minh ôm Thanh Lam kín mít, tay đang mơn trớn trên vai cô.
Hai người hôn nhau say đắm, không hề nhận ra sự tồn tại của Quế Chi.
Từ chỗ Quế Chi chỉ có thể thấy quần áo Minh xộc xệch, và chiếc váy kéo lên tới nửa đùi của Thanh Lam.
Quế Chi kinh ngạc, nước mắt thay phiên nhau rớt xuống, cô vội quay phắt đi đứng sau cửa, che miệng để không bật ra tiếng khóc nức nở.
Cô đã thấy gì vậy? Chú thân yêu của cô cùng Thanh Lam đang chuẩn bị ân ái sao?
Quế Chi biết, họ sắp thành vợ chồng, đây là chuyện không sớm thì muộn sẽ xảy ra.
Nhưng tại sao khi nhìn thấy, Quế Chi vẫn thấy trời đất như sụp đổ ngay trước mắt?
Cô loạng choạng bước không vững, muốn đi khỏi đây càng nhanh càng tốt, tránh xa giọng nói của người đàn ông bên trong kia.
Nhưng mà không hiểu vì sao cô vẫn cảm thấy không cam lòng chút nào.
Bây giờ vẫn chưa cưới mà...!Nếu sau này họ cưới rồi thì không sao...!còn bây giờ...
Quế Chi đau đớn hít sâu, nước mắt khiến trước mắt mờ nhòe hết cả.
Đúng lúc này, cô Hai cũng bưng cháo đến.
Cô Hai là nhà người giúp việc nhà Quế Chi, vừa thấy cô khóc đến không biết trời trăng mây gió gì hoảng không thôi.
"Quế Chi sao vậy?"
Quế Chi nhìn cô Hai, đưa tay lên làm dấu suỵt.
Cô Hai không hiểu gì cả, Quế Chi đã kéo cô rời khỏi đấy.
"Đi trước đã..."
Cô Hai đi theo Quế Chi, Quế Chi ngồi phịch xuống sàn, lúc này bật khóc nức nở.
Cô Hai lo muốn bạc đầu, lặng lẽ an ủi Quế Chi, “Sao vậy? Nói cho cô nghe đi con?"
Quế Chi không đáp lời nào, chỉ vùi mặt vào đùi khóc rồng.
Cô Hai nhìn tô cháo, lấy khăn giấy cho Quế Chi.
“Cô đưa cháo cho cậu Minh đã, cháu đừng khóc nữa."
Quế Chi nghe câu được câu không, nhìn cô Hai đi lên lâu gõ cửa phòng Minh.
Quế Chi hơi hoảng, chỉ sợ cô Hai sẽ đi vào thật, nhưng không hiểu sao đáy lòng hơi mong chờ, chỉ mong cô ấy đi vào để ngừng lại hai người bên trong.
Quế Chi biết mình ích kỉ, nhưng bây giờ ngoài suy nghĩ đó ra cô không nghĩ được gì khác nữa.
Cô Hai đi lên lầu gõ cửa, bên trong vọng ra giọng Thanh Lam không vui, “Ai đấy?"
"Bác sĩ dặn cần ăn cháo uống thuốc, cậu Minh ra lấy cháo đi”.
Thanh Lam hơi hoảng hồn, trong cơn mê cô không cách nào buông ra được.
Minh vẫn còn đang lục lọi trong manh áo, Thanh Lam nhìn cánh cửa suýt thì mở ra, hoảng gần chết.
Dù sao cô vẫn là người khá bảo thủ, nên không muốn ai nhìn thấy mình trong tình trạng hiện giờ.
Vậy là hơi đỡ Minh về giường, thì thầm.
“Đợi cháu nhé, cháu đi một chút rồi về."
“Cháu đi đâu?” Minh hỏi lại, không muốn cô đi.
Thanh Lam thấy anh như vậy rất xa lạ, trong lòng đầy chua xót.
Anh sẽ không bao giờ đối xử với cô nhẹ nhàng như thế.
Thanh Lam để anh ngã trên giường, Minh vừa trúng phải thuốc, vừa uống thuốc cảm, nên khá đuổi sức.
Anh khó chịu muốn giải nhiệt, Thanh Lam vội đứng dậy, cô Hai lúc này cũng đi vào bên trong.
Sắc mặt Thanh Lam không mấy vui vẻ, thầm trách sao người giúp việc trong nhà lại không có ý tứ gì cả, ngay cả cô ở đây còn làm phiền như thế.
Cô Hai thấy Thanh Lam nhìn mình, chợt hiểu chuyện gì xảy ra.
Cô đặt cháo trên
bàn, định đến gần Minh.
Thanh Lam vội kéo cô ra, "Chúng ta ra ngoài đi, để anh ấy ngủ."
Cô Hai thoáng nghi ngờ, nhưng vẫn theo Thanh Lam ra ngoài.
Thanh Lam nửa kéo nửa khép cửa, dẫn cô đi xuống bếp vờ hỏi han, "Trưa nay cô nấu gì cho anh ấy vậy?"
Cô Hai cảm thấy Minh khá lạ, nhưng nghĩ là có khi sốt thôi nên không nghĩ nữa, đi cùng Thanh Lam qua phòng khách, Quế Chi đã chẳng thấy ở đó nữa.
Hai người vừa ra ngoài, Quế Chi mới đi lên cầu thang.
Quế Chi sầu não không thôi, cô đi ngang phòng Minh, đứng trước cửa tần ngần hồi lâu.
Cô muốn đưa tay gõ, để hỏi rõ về bản hợp đồng.
Nhưng nghĩ đến cảnh chú ôm Thanh Lam hôn ngấu nghiến, Quế Chi lại không dám vào.
Cô sợ mình sẽ nhớ lại cảnh tượng nọ.
Quế Chi hít sâu lấy lại bình tĩnh, đưa tay tính gõ cửa thì cửa chầm chậm mở ra.
Minh đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền.
Cả người cong lại như con tôm, có vẻ rất đau đớn.
Quế Chi nhìn thấy anh như vậy, quên mất mình tìm anh vì gì, vội chạy thẳng vào bên