Trì Tuyết vào tòa soạn đã mấy tháng, đến tận khi Thanh Lam ra ngoài đứng trước nhân viên, biểu cảm như thể trăm hoa đua nở, dùng chất giọng khác lạ hơn mọi khi thông báo.
"Tối nay nhân viên chúng ta được ông chủ mời ăn liên hoan ở khách sạn Santoni".
Trì Tuyết và Quế Chi mới hay, thì ra tòa soạn còn có người đứng sau lưng máu mặt như vậy.
Khi ấy Trì Tuyết còn gõ lạch cạch trên mạng, tìm đến cái tên Santoni trong mạng, như để chắc chắn lại những thông tin của mình biết về khách sạn ấy, thì Quế Chi đã tự nói cho Trì Tuyết biết, để cô không cần phải ngồi lọc thông tin lại từ hàng ngàn kết quả trên mạng.
Quế Chi nói rằng:
"Santoni là khách sạn chuẩn năm sao mới xây, trực thuộc tập đoàn Eudora, cậu còn nhớ hôm nọ tụi mình ăn ốc gần đấy, cậu còn hỏi bao giờ xây xong ấy”.
“À, ra là chỗ đó."
Trì Tuyết gật đầu, khách sạn ấy đạt chuẩn năm sao, ở trong nước đã là số ít rồi.
Bên trong chi phí đắt đỏ, hầu như không ai mời nhân viên ăn liên hoan lại ăn ở đó cả, mới biết ông chủ của tòa soạn giàu có tới mức nào.
Vậy mà các cô có một thời gian chỉ lo tòa soạn có bị Herry Nguyễn kiện tụng không.
Trì Tuyết bỗng gật đầu.
"Ông chủ tụi mình nhiều tiền thật, đúng là thế giới của người giàu...!Bỏ ra một bữa như vậy mời nhân viên..."
"Chồng cậu thật sự rất biết tiêu tiền".
Quế Chi ghé sát tai nói với cô.
Trì Tuyết nghe xong gật đầu ngay, không nói năng gì chuẩn bị cùng Quế Chi đi chứng kiến khách sạn năm sao có khác gì với những nơi trước đây họ tới không.
Sự thật chứng minh, lần đến này, Trì Tuyết quả thật đi một ngày đàng, học một sàng khôn thật.
Không gian khách sạn khá rộng rãi, sảnh tiếp đón có rất nhiều nhân viên, từ lúc họ vào đã có người mở cửa đưa đón.
Trong sảnh, trên tường có một chữ Santoni mạ vàng, không gian chìm sâu trong ánh đèn hơi ngả vàng, mang lại cảm giác ấm áp như về nhà của mình.
Từng nhân viên đều mặc trang phục, có huy hiệu Santoni với gam nâu đỏ, bên cạnh còn có Eudora lấp lánh.
Trì Tuyết nhìn dòng chữ tập đoàn Eudora bên dưới, gật đầu với Quế Chi.
"Đúng là khách sạn năm sao có khác”.
Quế Chi bật cười khanh khách, chê Trì Tuyết nhà quê.
"Được rồi, cậu có phải chưa từng ăn nhà hàng đâu, còn ra vẻ".
Trì Tuyết chỉ cười không đáp, ngay cả Quế Chi cũng không biết, Trì Tuyết quả thật ít khi đến nơi sang trọng.
Bởi lẽ bố cô, không mong muốn có người xen vào gia đình ba người của họ, ban đầu Trì Tuyết còn thấy sự không hài lòng trong mắt bố, lâu dần Trì Tuyết cũng ngại đi cùng, khi nào cũng dùng lí do mình không thích những nơi ồn ào, cô dùng lí do ấy nhiều đến nỗi bây giờ đã thành thói quen, có khi cô cũng không thích nơi quá ồn ào thật.
Với Trì Tuyết mà nói, đi ăn nơi sang trọng đắt tiền cũng là cái mã mà thôi.
Cô đã quen ăn lề đường, nhiều khi đi vào đây còn bị đau bụng không chừng.
Nhưng cho dù nói vậy, Trì Tuyết vẫn đi cùng Quế Chi đi vào sảnh tiệc của nhà hàng trong khách sạn.
Vừa ngồi xuống, Thanh Lam đã lên tuyên bố một đống lời vô nghĩa, từ việc anh chị em cần giúp đỡ lẫn nhau, đến việc sắp đến chúng ta cùng xây dựng công ty vững mạnh.
Đợi mãi mới thấy đồ ăn mang lên.
Quế Chi ăn rất nhiệt tình, Trì Tuyết nhìn thấy nhân viên đưa đồ gì, Quế Chi ăn đồ nấy, khi này mới phì cười.
“Có ai tranh với cậu đâu, cậu làm gì ăn như chết đói thế?”
Vào nơi đẳng cấp như vậy, mà vẫn tự nhiên ăn uống như thế, chắc chỉ mỗi Quế Chi.
Quế Chi dĩ nhiên không đồng ý với cách mọi người từ tốn ăn, như thể sẽ làm tăng đẳng cấp của mình vậy, cô nói.
"Ăn uống quan trọng là thoải mái, ngon lành, cậu hiểu không? Ăn sao chẳng được, no bụng là được.
Tớ ăn vậy quen rồi, có gì đâu mà giữ kẽ".
Trì Tuyết nghĩ cũng đúng, vậy là cắm cúi san bằng bàn tiệc với Quế Chi.
Trên bàn hầu như có mấy món quen thuộc trong mỗi tiệc đêm, có món khai vị, súp cua truyền thống, có hải sản sốt chua cay, ngoài ba món chính ra, còn có bánh plan khai vị.
Trì Tuyết ăn mới gật đầu, quả thật mấy món ở đây ngon hơn nhà hàng khác rất nhiều, từ đầu đến cuối đều có phục vụ bên cạnh, các cô chỉ việc ăn.
Cung cách không chê vào đâu được.
Khi món cuối được mang ra, Trì Tuyết ngẩng đầu lên, đã nghe mấy đồng nghiệp than khe khẽ.
“Đẹp trai ghê".
“Ủa, hình như là Nguyễn Minh."
Nghe đến cái tên Nguyễn Minh, Quế Chi đột nhiên giật mình một chút, ngẩng đầu nhìn lên, vừa lướt qua biển người đã tìm thấy anh.
Trì Tuyết nhìn sang Quế Chi, bấy giờ mới tìm thấy Minh đứng ở cổng ra vào.
Hôm nay, anh mặc một bộ vest đen, đây không phải là lần đầu tiên Trì Tuyết gặp anh Minh, nhưng lần nào cũng có một cảm giác mới mẻ.
Anh Minh vốn là người cuồng công việc, dáng vẻ bên ngoài đang độ phong độ lắm, gương mặt cũng trẻ trung không thể nhìn được tuổi anh từ bên ngoài, ngoại trừ đôi mắt.
Đôi mắt anh như thể chứa hết kiến thức của anh, sâu sắc mà không kém phần hiểu biết.
Khi nhìn vào mắt anh, mới thấy được độ tuổi đúng của anh, là một người đàn ông thành đạt thành công.
Mà Nguyễn Minh, là một cái tên làm nên thương hiệu, Nguyễn Minh Group được phát triển từ mười năm trước, khi ấy Trì Tuyết và Quế Chi vẫn còn là một cô bé học cấp hai thôi, còn Nguyễn Minh đã bắt đầu khởi nghiệp rồi.
Cái