Trì Tuyết thở dài.
“Có đôi khi, cậu rõ ràng biết tất cả, lý trí đến độ không cần một ai khuyên giải, vì cậu giảng đạo lý còn tốt hơn người ta nữa, mới là đáng sợ..."
Quế Chi thoáng thấy đôi mắt Trì Tuyết nhuốm đầy lo lắng.
“Bởi vì càng lý trí, càng biết mình phải làm gì, mới càng tàn nhẫn với bản thân mình...!Không có được càng thiết tha, ấy là cảm giác đau khổ nhất đời.
Cầu mà không được, ước mà không thấy, cảm giác ấy nếu chưa trải qua,
chẳng ai biết được có bao nhiêu đau khổ..."
“Cũng đúng nhỉ”.
Quế Chi cười khẽ, “Là người lý trí thì đau khổ, người không lý trí cũng chẳng vui sướng là mấy.
Như cậu mà sướng nhỉ, tớ thấy Kỷ tổng đối xử với cậu rất tốt".
Vậy mà Trì Tuyết không vui nổi.
Cô cũng biết anh đối xử tốt với cô, nhưng càng tốt, cô lại càng muốn sa vào, rồi quên mất lời hứa mấy năm sau.
Trì Tuyết biết anh tốt, lại sợ anh quá tốt với mình, sẽ không kiềm chế được, rồi không nhẫn tâm rời đi.
"Ừ, tốt lắm.
Nhưng đó là trách nhiệm thôi.
Cậu hiểu không?"
Có lẽ trong bar có quá nhiều kí ức không vui, Trì Tuyết ngồi uống với Quế Chi một lúc, thì chính cô cũng rơi vào cảm xúc không đầu không đuôi, Trì Tuyết gọi thêm rượu, cả hai cứ vừa uống vừa trò chuyện, nhưng không ai nhớ mình đã nói gì cả.
Truyện mới cập nhật
Trì Tuyết hơi ngà say, nhưng vẫn tự nhủ mình cần tỉnh táo, vậy là uống khá cầm chừng, gọi là hơi có men vậy thôi.
Còn Quế Chi thì khác, cô uống một hồi mới đắng chát nói rằng.
"Trì Tuyết, nếu là Kỷ tổng, cậu có thể yên tâm được rồi.
Anh ấy rất thương cậu, nhìn vào mắt anh ấy có thể thấy điều đấy".
Trì Tuyết sợ vụ nhìn vào mặt đối phương lắm rồi, năm ấy cô nhìn sâu vào mắt Hoài Khanh gần ấy năm, kết cục vẫn là mèo mả gà đồng sau lưng cô đấy thôi, còn nhìn vào mắt gì nữa.
“Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, tớ thấy có vài người không có cửa sổ, nhìn sâu vào trong cũng chẳng biết tốt hay xấu".
Quế Chi bật cười.
"Người đang sống hạnh phúc như cậu còn bi quan đến vậy thì chị đây còn cần đàn ông làm gì, yêu đương gì chứ, không yêu".
Vậy mà Trì Tuyết gật đầu thật.
“Đúng, đời còn dài trai còn nhiều."
“Đúng đúng”.
Quế Chi gật đầu liên tục, uống cạn thứ thức uống chẳng mấy là thơm tho trước mặt.
Trong bar xập xình, vào đến tận nhà vệ sinh mới đỡ tiếng nhạc.
Trì Tuyết say đến túy lúy, đợi Quế Chi ra ngoài đã dắt cô đi về lại bar chuẩn bị ra về, Quế Chi say rượu rất ngoan ngoãn, dắt đi đâu thì đi đấy, không hề làm loạn cũng không náo gì.
Trì Tuyết đưa Quế Chi đi, hành lang càng lúc càng nhiều ngã rẽ, Trì Tuyết không biết đi theo hướng nào.
Đèn trên hành lang không tối mấy, Trì Tuyết thấy một dãy phòng cửa gỗ, phòng nào cũng như phòng nào.
Quế Chi đã ngà say, liên tục lẩm bẩm.
“Mệt quá đi, về nhà ngủ đi Trì Tuyết ".
Trì Tuyết muốn khóc không được, muốn cười chẳng xong.
“Chị đây cũng muốn về lắm, nhưng không biết đi đâu đây này”.
Quế Chi nhìn Trì Tuyết, kéo tay cô đi, Trì Tuyết không biết Quế Chi đi đâu, đã thấy cô vòng qua vòng lại giữa mấy hành lang, rồi dừng lại ở một cánh cửa.
“Về đến nhà rồi nè".
Bấy giờ Quế Chi mới mở cánh cửa ngoài ra, đi thẳng vào trong.
Trì Tuyết sợ hết hồn, vội vàng chạy vào theo.
Đây là phòng ai, Quế Chi đi vào như chốn không người thế sao được.
“Nhà cái gì mà nhà, Quế Chi, cậu đi đâu đó?"
Trong phòng đèn tối mờ mờ, đây không phải là phòng karaoke thông thường, mà giống một phòng yên tĩnh uống rượu hơn.
Bên trong có vài người ngồi sẵn, đang bàn bạc chuyện gì đó.
Vị trí trung tâm là một người đàn ông, vest xám, đang mỉm cười nói chuyện với một người khác.
Tuy anh mỉm cười, vẫn khiến người khác cảm giác anh không phải người dễ gần, người bên phải anh đang khoanh tay ngồi bên, là Thanh Hào.
Kỷ Nhiên đang nói chuyện với vài người khác.
Đàn ông là một sinh vật kì lạ, khi mà những công chuyện làm ăn, không thể thiếu được những ly café hay một chút men say, như thể cần có một chút men, mới có thể có những quyết định lớn vậy.
“Cậu cũng đồng ý với chuyện này chứ?”
Kỷ Nhiên nâng ly, đối tác của anh thấy vậy cũng nâng theo, đối tác của anh hầu như không có chút tồn tại nào trước mặt anh cả, bởi lẽ Kỷ Nhiên là nhân vật có tiếng tăm, ông ta đúng là đối tác thật đấy, nhưng Kỷ Nhiên như thể nắm hết quyền chủ động, ông ta chỉ là có chút canh húp theo mà thôi.
Trong không gian luồn cúi như vậy, hầu như ai cũng chẳng muốn nói nhiều, chỉ biết hùa theo ý của Kỷ Nhiên.
Thì bấy giờ, cánh cửa mở ra.
Không gian tối mờ mờ, có hai cô gái ở lối ra vào.
Kỷ Nhiên nhìn về phía ấy, nhớ mình không nói phục vụ, không lẽ quản lý tự gọi vào? Bar không thiếu đào, nhưng cô gái cũng có thể vào đây theo yêu cầu của khách, nhưng anh không gọi thì ai dám vào?
Ánh mắt anh có phần không vui, nhìn về cửa, nói với Thanh Hào đang ngồi cạnh mình.
“Đuổi ra ngoài đi”.
Một người bên trái anh thấy vậy mới bước lên trước.
“Kỷ tổng, đừng đuổi, gọi mấy em vào đây cũng vui."
Kỷ Nhiên nhìn lại gã, mới thấy gã đã tiến lên về phía cửa, nơi hai cô gái đang ngà ngà