Đường Thành Huân ôm Đoàn Đoàn ngồi lên chân thủ thỉ:
“Hai mẹ con đợi bố lâu chưa?”
Đoàn Đoàn ngoẻn miệng cười:
“Con và mẹ đợi bố lâu ơi là lâu.
Con xem được hai tập Cừu Vui Vẻ và Sói Xám rồi”.
“À, bố xin lỗi Đoàn Đoàn nhé”.
Đoàn Đoàn ghé vào tai Đường Thành Huân:
“Hôm nay, cơm tối của bố là mẹ nấu đấy.
Siêu ngon, siêu ngon luôn”.
Đường Thành Huân thả Đoàn Đoàn ngồi sang ghế, vừa mở cà mèn từ trong túi ra vừa cười nói:
“Được rồi, để bố thử xem ngon thế nào?”
Vì cà mèn giữ nhiệt tốt nên khi Đường Thành Huân mở, khói cũng bay ra, mùi hương thức ăn toả hương thơm phức.
Đồ ăn tối của Đường Thành Huân là những món ăn gia đình quen thuộc, gồm cơm trắng ăn kèm hai món mặn, thêm một rau và một canh.
Sườn xào chua ngọt và tôm rang mắm đường, cà tím xào thịt bằm là do Chu Ngữ Anh tự tay nấu, còn canh chua nấu chay là do cô đầu bếp nấu.
Đoàn Đoàn ngửi thấy mùi thơm của thức ăn:
“Ôi, thơm quá!”
Đường Thành Huân hỏi thằng bé:
“Con đã ăn tối chưa?”
Đoàn Đoàn vuốt bụng nhỏ đã căng, vẻ mặt rối rắm nhìn ly trà sữa đang uống dở và mấy túi snack trên bàn:
“Con ăn no rồi nhưng thơm quá!”
Đường Thành Huân đút cho thằng bé một miếng tôm, dặn dò:
“No rồi thì thôi.
Tý nữa bố con mình cùng nhau đi bộ chút cho khoẻ bụng nhé”.
Tiếng nói ngọt ngào và non nớt của Đoàn Đoàn vang lên:
“Cả mẹ nữa”.
“Ừ, cả nhà mình đều đi”.
Sau khi dùng xong bữa tối, ba thành viên nhà họ Đường lên xe về nhà.
Đến khi đi dạo mấy vòng quanh khuôn viên thì đã là 9 giờ tối.
Đường Thành Huân lên tắm rửa còn Chu Ngữ Anh thì xem phim trên sofa dưới lầu, Đoàn Đoàn thì dọn dẹp lại ngôi nhà nhỏ của Baby rồi giỡn với nó.
Đến khoảng 9 giờ 30, Đường Thành Huân tắm xong, đi xuống lấy sữa bò nhắc hai mẹ con uống.
Sau khi Đoàn Đoàn uống xong, Đường Thành Huân lại nhắc nhở thằng bé:
“Muộn rồi, con lên đi ngủ đi”.
Nhưng Đoàn Đoàn lại chưa muốn đi ngủ:
“Bố, con chơi với Baby năm phút nữa”.
Đường Thành Huân gật đầu đồng ý.
Sau năm phút, Đường Thành Huân nói:
“Được rồi, hết năm phút.
Lên ngủ đi con”.
“Nhưng mà…” Đoàn Đoàn có vẻ như còn muốn cứu vãn.
Thằng bé nhìn sang phía mẹ tìm kiếm sự trợ giúp “Mẹ…”
Chu Ngữ Anh tự nhận mình là người chiều con cái nhưng về cách giáo dục con cái thì cả hai vợ chồng đều đồng nhất với nhau.
Cô nhìn thằng bé:
“Trời ơi, có người nào đó đã hẹn năm phút, hết rồi mà còn không chịu đi ngủ!”
Đoàn Đoàn vốn đang muốn kéo người về phe mình lại gặp cảnh này, cảm thấy thật tủi thân.
Thằng bé tố cáo với bố nó:
“Bố, mẹ cũng chưa đi ngủ”.
Mà người lớn thì luôn có một lý do:
“Mẹ con là người lớn”.
“Nhưng mẹ chưa đi ngủ…”
“Vậy con làm gương cho mẹ, lên ngủ trước đi.”
“Nhưng mà…”
“Hay là con cũng không làm được?”
Đoàn Đoàn đương nhiên không thừa nhận nó ghen tỵ với mẹ, “Con đi lên ngủ, bố cũng phải nhắc mẹ đi ngủ đấy!”
“Ừ, bố biết rồi”.
“Hôm nay con muốn ngủ với Baby”.
Đường Thành Huân định từ chối nhưng nhìn thấy khuôn mặt buồn sắp khóc ấy với đôi mắt chỉ đợi hắn từ chối là khóc ngay lập tức, thì lại miễn cưỡng mà đồng ý:
“Được rồi, chỉ có đêm nay thôi”.
Sau khi một người một chó đi lên ngủ thì Đường Thành Huân nhướng mày nhìn về cô vợ đang nằm trên