Giờ ra chơi, không khí trong trường học ồn ào nhộn nhịp cả lên.
Chương Tuyết Trình lấy trong cặp ra hai hộp sữa bò, đưa cho Lâm Yên Nhiên một hộp.
Cả hai người đều cắm ống hút vào rồi uống, đồng thời cũng nhìn sang cái bàn bên cạnh.
Bàn bên cạnh là Tống Tranh và một bạn học nam đang ngồi.
Tống Tranh vẫn ngồi tại chỗ, xung quanh hắn bắt đầu có mấy người bạn trong lớp qua chào hỏi.
Phản ứng của hắn khá lạnh nhạt, khi được hỏi câu gì, hắn đều thẳng thừng trả lời vấn đề, không nói thừa một chữ.
Chẳng hạn như đây là màn đối đáp của hắn và cậu bàn cùng bàn- một thiếu niên đeo mắt kính dày cộm tên Minh Trạch Dã:
“Cậu từ đâu chuyển đến đây vậy?”
“Thành phố B* (nói thật ra thì cái thành phố B mà t viết này chính là Bắc Kinh, nhưng vì tránh gây mâu thuẫn giữa liên quan đến độ tương thích của truyện và hiện thực nên t mới viết vậy)”.
“Ồ, tận thủ đô ư? Cậu là người thủ đô hả?” Minh Trạch Dã rất đỗi ngạc nhiên a, dân thủ đô à?
“Xem như thế đi”.
“Cậu có sở thích gì?” Minh Trạch Dã cố gắng bắt chuyện.
“Ngủ”.
“Còn có gì khác không?” Biểu cảm trên khuôn mặt của Minh Trạch Dã có chút cứng đờ, không phải là nên trả lời là đọc sách, nghe nhạc, xem hoạt hình, chơi game, bơi lội hay cái gì đó tương tự ư?
“Không.”
“Bố mẹ cậu bây giờ đều ở Thâm Quyến hay sao?”
“Không”.
“Cậu thích minh tinh nào không?”
“Không”.
Cuộc hội thoại của hai người chấm dứt với biểu cảm khuôn mặt có chút méo mó của Minh Trạch Dã.
Hay khi Tạ Châu Linh- một trong những mỹ nữ hàng đầu của khối, tay cầm sách vở lên hỏi bài Tống Tranh thì sẽ như sau:
Tạ Châu Linh chỉ vào một phần sách được khoanh tròn, với giọng điệu mềm nhẹ, có chút ngọt ngào hỏi: “Bạn Tống Tranh, cậu có thể chỉ lại cho tớ kiến thức lúc nãy được không? Tớ có chút không hiểu”.
Mấy cô gái khác trong lớp trợn mắt trắng, Tạ Châu Linh tuy không phải giỏi nhất lớp nhưng thi tháng nào thành tích cũng xếp trong top 10 toàn khối, mấy cái này còn cần hỏi bài chỉ thêm ư? Nếu mình nhanh chân hơn một chút thì đã được nói chuyện với Tống Tranh rồi!
Khi Tạ Châu Linh tiến đến gần Tống Tranh, cả người Tống Tranh có chút rụt lại về phía sau.
Tống Tranh không chỉ bài mà hỏi lại:
“Nếu như đã không hiểu bài, tại sao lúc nãy không hỏi thầy mà hỏi tôi làm gì?”
Tống Tranh lại nhìn xung quanh lớp, nói tiếp:
“Hơn nữa, tôi với cậu không thân.
So với tôi, cậu không nên đi hỏi các bạn khác trong lớp hả?”
Bị vạch trần, khuôn mặt Tạ Châu Linh như đơ ra một lúc.
Khi Tạ Châu Linh nhìn về phía các bạn khác trong lớp, quả nhiên thấy mọi người đều tập trung nhìn về phía mình.
Tạ Châu Linh luống cuống, có chút mất tự nhiên nói:
“Tôi chỉ là đại diện mọi người, muốn làm quen với cậu thôi! Tôi không phải có ý đồ gì xấu đâu, đừng có dò xét tôi như vậy”.
Sau đó, Tạ Châu Linh cầm sách vở rời đi.
Chương Tuyết Trình và Lâm Yên Nhiên đang ăn dưa* (吃瓜: hóng drama, hóng chuyện, hóng hớt) ở bàn bên đều kinh ngạc, không ngờ bạn học mới đến lại như vậy.
Sau khi ánh mắt của Tống Tranh đảo qua mọi người một lượt, mọi người đều vô ý thức tránh đi, như thể đang làm việc xấu bị người khác bắt gặp.
Tống Tranh cũng không nói thêm câu gì, bỏ sách vở vào cặp, nằm gục xuống bàn ngủ.
Sau buổi sáng ngày hôm ấy, ấn tượng của mọi người về bạn Tống Tranh mới chuyển đến đại khái đều là ngoại hình xuất chúng, đẹp như Kim Thành Vũ, học có vẻ