Minh Trạch Dã cũng nhìn thấy Lâm Yên Nhiên và Chương Tuyết Trình, cố ý chào hai người, định ngồi ghép chung bàn nhưng lại có chút do dự, quay đầu nhìn sang Tống Tranh bên cạnh.
Có nên ngồi chung không ha?
Sau một thoáng nghĩ ngợi, Minh Trạch Dã hỏi thử Tống Tranh:
“Hai bạn ấy cũng là học sinh lớp mình, cậu có muốn ngồi chung không?”
Tống Tranh nhìn về phía hai cô gái kia, hình như ngồi gần bàn hắn thì phải.
Hắn không phản đối cũng không từ chối: “Sao cũng được”.
Mà không từ chối trong trường hợp này thì tức là đồng ý.
Minh Trạch Dã kéo ghế ngồi cạnh Chương Tuyết Trình và Lâm Yên Nhiên, Tống Tranh cũng làm theo.
Minh Trạch Dã chủ động giới thiệu: “Cậu ấy mới đến còn chưa quen thuộc, các cậu có thể làm quen với nhau”.
Lâm Yên Nhiên và Chương Tuyết Trình lần lượt giáo thiệu tên.
Sau khi nói tên thì không ai nói gì, không khí có chút vi diệu.
Với vai trò của bà mai mối, Minh Trạch Dã điều hoà không khí:
“Ha ha, do Tống Tranh mới đến nên còn ngại đấy mà, không sao, không sao, trước sau gì cũng quen thuộc mà”.
Sau một lúc thì chủ quán có bê hai bát mì cay và hai ly đá lạnh và hai lon Coca* (t đã tra kỹ phần này trên Baidu r nha quý zị, Coca du nhập vào Tung Của năm 1927, rồi rút vốn đi vào năm 1949 khi TQ cấm tư bản và trở lại vào năm 1978 nên ok về mặt logic nha quý zị) ra cho Lâm Yên Nhiên và Chương Tuyết Trình: “Đây rồi nhé hai con”.
Hai cô học sinh đồng thanh cảm ơn.
Chủ quán nhìn về phía Lâm Yên Nhiên và Chương Tuyết Trình, lại nhìn về phía Minh Trạch Dã và Tống Tranh:
“Hình như bàn này lúc nãy chỉ có hai cô bé này thì phải?”
Minh Trạch Dã nhanh nhẹn trả lời: “Đúng vậy, hai chúng cháu mới vào sau.”
Minh Trạch Dã gọi một tô mỳ cay, 1 lon Coca, Tống Tranh thì gọi một tô mỳ không cay nhiều kim chi và 1 ly nước chanh.
Chủ quán cười hà hà không sao nhưng ba người còn lại đều cảm thấy Tống Tranh thật kỳ lạ.
Ăn mỳ cay không phải nên uống một lon Coca mát lạnh mới sảng khoái sao, sao tự dưng lại gọi nước chanh?
Tuy không nói gì nhưng ba người còn lại cũng có phần bớt nói đi hẳn, chắc là vì có người lạ?
Buổi ăn kết thúc, mọi người ai trả tiền người nấy, cũng không có kiểu bao hết gì cả, mọi người dù thế nào vẫn chỉ là học sinh.
Hơn nữa, trả tiền thay người khác đôi lúc cũng làm người kia cảm thấy không thoải mái.
Nhưng điều mà ba người lưu ý chính là, khi Tống Tranh rút ví ra, ví dày cộm, khi hắn kéo tờ tiền mệnh giá 100 đồng mới tinh kia ra, có thêm những tờ cũng bị kéo sìa ra cùng.
Xem ra thực sự là phú hào.
Hoàn cảnh gia đình của Minh Trạch Dã cũng không tệ, càng không kể Lâm Yên Nhiên và Chương Tuyết Trình, nhưng trên người bọn họ cũng không thường mang theo nhiều tiền như vậy.
Bạn học họ Tống là cố ý khoe ra hay là thực sự luôn mang nhiều tiền phòng thân như vậy?
Nhưng nhìn đi nhìn lại, thấy Tống Tranh vẫn là kiểu kiệm lời, nhìn cũng không giống kiểu người thích khoe khoang.
Thời gian vào học của buổi chiều là hai giờ mười lăm.
Tầm hai giờ mười là hầu hết các bạn học sinh đã có mặt đầy đủ và ngồi ngoan ngoãn, trên bàn còn có những quyển sách được mở ra.
Tiết đầu tiên chiều nay là tiếng Anh.
Lớp phó học tập còn đang đi thu bài tập.
Lâm Yên Nhiên và Chương Tuyết Trình đều có mặt từ sớm, ngoài để ôn bài cũ thì còn coi xem những kiến thức sẽ học hôm nay.
Tiếng Anh của Lâm Yên Nhiên khá tốt, vì cả nhà ngoại của cô từng sống ở Mã Lai, nhiều lúc nói chuyện còn quên mất mà thêm vào vài câu tiếng Anh.
Trình độ của Chương Tuyết Trình cũng tốt hơn so với mặt bằng chung nhiều.
Bởi vì ngoài việc hai người nằm trong số ít những người có thể