Ký Ức Bị Hoán Đổi

64: Chia Tay


trước sau


Với thành tích tốt, cả nhóm bốn người Chương Tuyết Trình, Lâm Yên Nhiên, Tống Tranh, Vu Ứng Hải đều ở lớp thứ nhất (11A1).

Mọi thứ đều diễn ra rất tốt, cuộc sống với Lâm Yên Nhiên mà nói như nằm trong hũ mật vậy, rất ngọt.

Dường như mọi thứ đều diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp, thành tích học tập tốt, cô có mấy bức tranh vừa đoạt giải, việc làm ăn của bố rất thuận lợi, mẹ cô còn thu nhận được một học viên piano nhỏ tuổi rất ưu tú…
Và sau những ngày tháng tưởng chừng êm đếm, dường như đang chờ đợi một trận thảm hoạ bắt đầu xảy ra.

Khoảng thời gian trước kỳ nghỉ đông (đồng thời nghỉ Tết Nguyên Đán), Tống Tranh có một số biểu hiện không đúng.

Cụ thể như khi đang ngồi với nhau, Lâm Yên Nhiên cảm nhận được dạo ấy hắn hình như cứ luôn nhìn chằm cô, nhiều lúc muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Khi đi căn tin mua đồ ăn vặt, hắn khi nào cũng cố mua cho cô nhiều thêm một chút.

Hắn còn hẹn cô đi chụp ảnh mấy lần mà vì việc đột xuất nên Lâm Yên Nhiên không đến được.

Lúc cô có quên hay sai sót việc gì, hắn sẽ như mẹ ở nhà, dặn dò cô không được thế này, không được thế kia, nói đi nói lại rất nhiều lần.

Chương Tuyết Trình còn khẳng định: “Tống Tranh dạo này rất lạ”.

Lúc ấy, Lâm Yên Nhiên lúc đầu còn hỏi han hắn nhưng hắn cứ bảo không có chuyện gì, cô suy nghĩ mãi cũng không biết chuyện gì.


Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, một bức thư được gửi đến nhà cô.

Bìa ngoài của nó không ghi tên người gửi, người nhận thì ghi Lâm Yên Nhiên.

Lâm Yên Nhiên còn tưởng rằng bên tổ chức tranh ảnh hay hiệp hội mỹ thuật nào đó quên ghi tên.

Đến tận lúc mở thư ra, cô mới biết, hoá ra không có bên tổ chức tranh ảnh nào cả, cũng không phải của người thân bạn bè nào gửi cả mà là Tống Tranh.

Hắn gửi cho cô một bức thư, không dài, chỉ vỏn vẹn một dòng chữ:
“Yên Nhiên, chúng ta chia tay đi!
-Tống Tranh- "
Còn có cả một cái chữ ký bên dưới.

Lúc đầu, cô còn cho rằng đó là trò đùa dai của người nào đó cho đến khi cô gọi điện cho Tống Tranh định kể lể thì không có ai nhấc máy.

Cô đạp xe tới Yến Hoà, chỉ một lát đã tới nơi.

An ninh ở khu vực này rất được chú trọng, ra vào cần phải có thẻ hoặc chủ phòng dặn trước.

Lâm Yên Nhiên lúc này chưa có điện thoại di dộng, lúc nãy cô dùng điện thoại bàn gọi tới, giờ không biết dùng cái gì để liên lạc với Tống Tranh cả.

Thời kỳ những năm 90, không phải ai cũng có điện thoại.

Trong nhà cũng chỉ bố là có một chiếc anh cả* (大哥大, Hán Việt là đại ca đại, đây là dòng điện thoại di động được sử dụng nhiều vào những năm 80, 90 của thế kỷ XX, giá công khai của nó là 20.

000 NDT (tầm 65 triệu VND) nhưng được bán nhiều với giá 25.

000 NDT (tầm 80 triệu VND), giá ở chợ đen có khi lên tới 50.

000 NDT (tầm 161 triệu VND).

Lúc trước, ai sở hữu một cái điện thoại như vậy chứng

tỏ giàu sụ).

Lâm Yên Nhiên lúc trước cùng Chương Tuyết Trình và Vu Ứng Hải đến đây đều có Tống Tranh dặn trước.

Cô nhờ bảo vệ liên lạc với Tống Tranh.

Và kết quả nhận được chính là Tống Tranh đã chuyển đi vào sáng nay.


Sao có thể?
Rõ ràng là bọn họ vẫn tốt mà?
Tại sao lại ra đi không một lời báo trước?
Không lẽ bức thư chia tay kia là thật?
Khoảng thời gian sau đó, dường như Tống Tranh đã biến mất, không liên lạc được.

Bởi vì chuyện này mà nhà họ Lâm đã không có một cái Tết an lành.

Lâm Yên Nhiên ốm liệt giường không dậy nổi.

Đến sau kỳ nghỉ đông, vẫn nằm trên giường không đến trường được.

Tống Tranh cũng đã chuyển trường.

Mọi thông tin về hắn dường như đều biến mất không dấu vết.

Và vào một buổi tối, Tống Tranh vậy mà gọi điện đến nhà họ Lâm.

Lúc ấy, Lâm Yên Nhiên mới Đỗ Hiểu Phù đỡ đi dạo một vòng về, đang ngồi nghỉ trên ghế sofa.

Đỗ Hiểu Phù đang cố khuyên cô ăn uống thêm chút, Lâm Chính Minh nghe thấy chuông kêu thì đến nhấc máy nghe:
“Alo”.

Bên kia đầu dây dường như có tiếng hít thở.

Thấy không có người trả lời, Lâm Chính Minh nói tiếp:
“Alo, xin nghe”.


Thời kỳ những năm 90 không giống sau này sẽ xuất hiện những cuộc điện thoại lừa đảo hay quảng cáo, bây giờ giá cước gọi điện thoại rất đắt, sẽ chẳng ai lấy việc gọi điện như này ra làm trò đùa
Cuối cùng thì Lâm Chính Minh cũng nghe thấy giọng nói của Tống Tranh:
“Chú Lâm, là cháu”.

Lâm Chính Minh nhận ra chủ nhân của giọng nói này.

Vì tên này mà con gái ông sống nổi, Lâm Chính Minh rất bực tức.

Lúc đầu, nên đề phòng tên này hơn, không nên để con gái ông tiếp xúc với những người không rõ lai lịch thế này.

Đúng vậy, Lâm Chính Minh không yên tâm về Tống Tranh, đặc biệt khi nghe tên kia đang sống ở Yến Hoà nên đã cho người đi điều tra.

Yến Hoà là khu chung cư cao cấp, giá cả hàng đầu khu vực, trong khu còn có cả minh tinh nên bảo mật rất tốt.

Lâm Chính Minh dùng đến cả quan hệ của nhà họ Đỗ mà cũng không tra rõ được thân phận của Tống Tranh.

Lâm Chính Minh hối hận vô cùng, lẽ ra ông không nên để những phần tử không rõ lai lịch thế này tiếp xúc quanh con gái ông, không nên vì mềm lòng không nỡ mà để con bé tiếp xúc với những kẻ như vậy.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện