Với thành tích tốt, cả nhóm bốn người Chương Tuyết Trình, Lâm Yên Nhiên, Tống Tranh, Vu Ứng Hải đều ở lớp thứ nhất (11A1).
Mọi thứ đều diễn ra rất tốt, cuộc sống với Lâm Yên Nhiên mà nói như nằm trong hũ mật vậy, rất ngọt.
Dường như mọi thứ đều diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp, thành tích học tập tốt, cô có mấy bức tranh vừa đoạt giải, việc làm ăn của bố rất thuận lợi, mẹ cô còn thu nhận được một học viên piano nhỏ tuổi rất ưu tú…
Và sau những ngày tháng tưởng chừng êm đếm, dường như đang chờ đợi một trận thảm hoạ bắt đầu xảy ra.
Khoảng thời gian trước kỳ nghỉ đông (đồng thời nghỉ Tết Nguyên Đán), Tống Tranh có một số biểu hiện không đúng.
Cụ thể như khi đang ngồi với nhau, Lâm Yên Nhiên cảm nhận được dạo ấy hắn hình như cứ luôn nhìn chằm cô, nhiều lúc muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Khi đi căn tin mua đồ ăn vặt, hắn khi nào cũng cố mua cho cô nhiều thêm một chút.
Hắn còn hẹn cô đi chụp ảnh mấy lần mà vì việc đột xuất nên Lâm Yên Nhiên không đến được.
Lúc cô có quên hay sai sót việc gì, hắn sẽ như mẹ ở nhà, dặn dò cô không được thế này, không được thế kia, nói đi nói lại rất nhiều lần.
Chương Tuyết Trình còn khẳng định: “Tống Tranh dạo này rất lạ”.
Lúc ấy, Lâm Yên Nhiên lúc đầu còn hỏi han hắn nhưng hắn cứ bảo không có chuyện gì, cô suy nghĩ mãi cũng không biết chuyện gì.
Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, một bức thư được gửi đến nhà cô.
Bìa ngoài của nó không ghi tên người gửi, người nhận thì ghi Lâm Yên Nhiên.
Lâm Yên Nhiên còn tưởng rằng bên tổ chức tranh ảnh hay hiệp hội mỹ thuật nào đó quên ghi tên.
Đến tận lúc mở thư ra, cô mới biết, hoá ra không có bên tổ chức tranh ảnh nào cả, cũng không phải của người thân bạn bè nào gửi cả mà là Tống Tranh.
Hắn gửi cho cô một bức thư, không dài, chỉ vỏn vẹn một dòng chữ:
“Yên Nhiên, chúng ta chia tay đi!
-Tống Tranh- "
Còn có cả một cái chữ ký bên dưới.
Lúc đầu, cô còn cho rằng đó là trò đùa dai của người nào đó cho đến khi cô gọi điện cho Tống Tranh định kể lể thì không có ai nhấc máy.
Cô đạp xe tới Yến Hoà, chỉ một lát đã tới nơi.
An ninh ở khu vực này rất được chú trọng, ra vào cần phải có thẻ hoặc chủ phòng dặn trước.
Lâm Yên Nhiên lúc này chưa có điện thoại di dộng, lúc nãy cô dùng điện thoại bàn gọi tới, giờ không biết dùng cái gì để liên lạc với Tống Tranh cả.
Thời kỳ những năm 90, không phải ai cũng có điện thoại.
Trong nhà cũng chỉ bố là có một chiếc anh cả* (大哥大, Hán Việt là đại ca đại, đây là dòng điện thoại di động được sử dụng nhiều vào những năm 80, 90 của thế kỷ XX, giá công khai của nó là 20.
000 NDT (tầm 65 triệu VND) nhưng được bán nhiều với giá 25.
000 NDT (tầm 80 triệu VND), giá ở chợ đen có khi lên tới 50.
000 NDT (tầm 161 triệu VND).
Lúc trước, ai sở hữu một cái điện thoại như vậy chứng